Rất nhanh tôi vòng tay trái ra đằng sau kèm theo tiếng quát nhỏ : Tr ngủ hả em?. Vâng Tr là tên của NBĐH của tôi và từ nay chúng ta sẽ làm quen với cái tên đó.
Phản xạ này có cách đây hơn 4 năm về trước bắt đầu từ một đêm hè HN cúp điện . Lúc đó có hai thằng tửng, hơn 8h tối rủ nhau chạy xuống Đồ Sơn tránh nóng, xuống đến nơi, cưa hết chai rượu bọ cạp với đĩa mực tươi nướng sa tế, phây phây ngồi nghe biển hát rì rào lại chợt nhớ đến tiếng sóng vỗ Hồ Gươm, đùng đùng quay về ngay trong đêm. Cái tang rượu này thật lạ khi cặp đôi với tiếng gió vi vu bên tai cứ khiến cho hai mi mắt cứ trực dính lại. Chạy qua Hải Phòng cỡ chục km có tiếng gõ: cốc...cộp vào phía sau mũ bảo hiểm của mình, định thần lắng nghe, ít giây sau lại tiếng gõ: cốc...cộp, tay phải giảm ga, đầu ngoái lại xem phía sau có chuyện gì?...thì tay trái vừa kịp đỡ cái nồi áp suất của cậu bạn ngồi sau đang nghẹo hẳn xuống. Hú vía, gà gật từ bao giờ, may mà đến tiếng gõ thứ hai mình đã phát hiện ra không thì giấc mơ đã đưa cậu ta về nơi xa lắm...híc.
Nới lỏng dây cương cho HHBM phi chậm lại, kêu thêm tiếng nữa thấy giọng chú em ngơ ngác : anh bảo gì cơ ? Cậu này phước lớn, may mà bài học năm xưa mình vẫn khắc cốt ghi tâm. Dừng hẳn lại xyz....xyz...xyz một hồi đến khi chú em : Okế - em tỉnh roài mình tiếp tục đi thoai.
Bụng bảo dạ : lỗi này là của qua, ai kêu cậu ta nhắm mắt lại làm chi?!
Đầu có lời bào chữa ngay : không kêu người ta nhắm mắt lại thì đâu có chạy theo ý mình được chớ.
Khi đường phải căng mắt ra mới thấy nhiều lúc giật mình tự hỏi : duongdau? còn HHBM cứ phi ào ào thì âu cũng là cái liễn - mắt nhắm lại... lành hơn.
Phản xạ này có cách đây hơn 4 năm về trước bắt đầu từ một đêm hè HN cúp điện . Lúc đó có hai thằng tửng, hơn 8h tối rủ nhau chạy xuống Đồ Sơn tránh nóng, xuống đến nơi, cưa hết chai rượu bọ cạp với đĩa mực tươi nướng sa tế, phây phây ngồi nghe biển hát rì rào lại chợt nhớ đến tiếng sóng vỗ Hồ Gươm, đùng đùng quay về ngay trong đêm. Cái tang rượu này thật lạ khi cặp đôi với tiếng gió vi vu bên tai cứ khiến cho hai mi mắt cứ trực dính lại. Chạy qua Hải Phòng cỡ chục km có tiếng gõ: cốc...cộp vào phía sau mũ bảo hiểm của mình, định thần lắng nghe, ít giây sau lại tiếng gõ: cốc...cộp, tay phải giảm ga, đầu ngoái lại xem phía sau có chuyện gì?...thì tay trái vừa kịp đỡ cái nồi áp suất của cậu bạn ngồi sau đang nghẹo hẳn xuống. Hú vía, gà gật từ bao giờ, may mà đến tiếng gõ thứ hai mình đã phát hiện ra không thì giấc mơ đã đưa cậu ta về nơi xa lắm...híc.
Nới lỏng dây cương cho HHBM phi chậm lại, kêu thêm tiếng nữa thấy giọng chú em ngơ ngác : anh bảo gì cơ ? Cậu này phước lớn, may mà bài học năm xưa mình vẫn khắc cốt ghi tâm. Dừng hẳn lại xyz....xyz...xyz một hồi đến khi chú em : Okế - em tỉnh roài mình tiếp tục đi thoai.
Bụng bảo dạ : lỗi này là của qua, ai kêu cậu ta nhắm mắt lại làm chi?!
Đầu có lời bào chữa ngay : không kêu người ta nhắm mắt lại thì đâu có chạy theo ý mình được chớ.
Khi đường phải căng mắt ra mới thấy nhiều lúc giật mình tự hỏi : duongdau? còn HHBM cứ phi ào ào thì âu cũng là cái liễn - mắt nhắm lại... lành hơn.