• Đăng ký nhanh... Đăng nhập bằng Facebook

Xe đạp vượt Tây Côn Lĩnh

Trời ngả dần tối sau đoạn khênh xe, ngày càng lạnh và ẩm ướt hơn, mưa cũng lất phất bay, không khí đã u tịch, quạnh quẽ nay lại càng âm u và bí hiểm hơn. Cả bọn vẫn lầm lũi bước đi ven theo vách núi, ống quần cũng như giầy ướt sũng, muỗi rừng bay như trấu. Em phải lấy cái xịt chống muỗi xịt lấy xịt để khắp người, thậm chí mở luôn nắp và dốc cái nước đó ra trát đẫm lên mặt thì muỗi mới tạm tránh xa. Cũng may ko có con vắt nào



Cuối ngày, sức cũng cạn, chiếc balô sau xe trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, bánh xe bị bùn đất bám vào càng làm chuyện dắt xe trở nên khó nhọc. Run rẩy và tê tái dưới cái lạnh, em cảm thấy thật không hiểu nổi tại sao mình lại dấn thân vào cái chốn này, đêm nay sẽ ngủ ở đâu, ăn ở đâu, và có những chuyện gì xảy ra nữa đây...



Được 1 đoạn, hai bạn Nùng dừng lại, các bạn ý nói chỉ khoảng hơn 1km nữa là đến rồi, các bạn chỉ đưa đến đây thôi vì còn phải quay trở lại cho kịp. Em chợt thấy có gì bất an, vì lúc đi đường các bạn Nùng có nói các bạn ý mai cũng định sang bên Hoàng Su Phì. Vậy nên em nghĩ các bạn sẽ đi cùng nhóm và ở lại buổi tối nay. Vậy sao các bạn cứ nằng nặc đòi quay về để sáng mai mới lên?



Hoang mang, đằng trước biết còn những gì, nhỡ đâu lạc thì không biết đường nào mà lần, nên em năn nỉ hai bạn Nùng đi cùng và ngủ lại cùng nhóm. Nhưng có vẻ các bạn ý sợ, các bạn thuyết phục thế nào cũng không ở lại. Một hồi thì các bạn đồng ý dẫn nốt lên mốc với điều kiện phải thêm tiền



- Vâng, cái chuyện đấy thì các anh không phải lo, bọn em không để các anh thiệt đâu

- Thế thì mỗi người thêm 10 nghìn, là 60 nghìn - 1 bạn rụt rè nói



(tai em đang hóng tầm gấp đôi, thề
smiling.gif
)



- Rồi, em biếu mỗi bác 100 luôn

- Ồ thế thì tốt quá



Thế là hai bạn hào hứng hẳn, xốc luôn xe 2 bạn gái vác lên vai rồi đi băng băng. Cả lũ hấp tấp chạy theo. Mốc ơi, chào mi
smiling.gif
!
 
Đường lên mốc đã tới gần, mọi người như gắng nốt chút sức lực còn lại. Vậy là chuyến đi từ sáng, tưởng quá trưa là đến nhưng cuối cùng 7h tối, bọn em mới đặt chân lên mốc, gần đỉnh Bốt Đen (thực ra là ko có đường lên đỉnh ạ)



Trước lúc lên mốc con đường rẽ làm 2 ngả. Rẽ phải sẽ ra mốc, nằm giữa 2 vách núi như một cái cổng trời, gió cứ thế mà thi nhau thổi ào ạt. Đi thẳng đường này sẽ ra Thèng Phìn - rồi Hoàng Su Phì. Rẽ trái thì sẽ ra đường đi vách Tây Côn Lĩnh và con đường này các bạn lần trước đã đi



Lên đến mốc, trời tối sập hoàn toàn, ánh đèn pin bật lên loang loáng. Mưa bắt đầu rơi và gió thì thổi cuồng dại như muốn quật tung người. Không hiểu nổi ở 1 nơi hút gió như thế này mà các bạn đi lần trước dựng được lều và đốt được lửa thì giỏi quá
smiling.gif




Các bạn Nùng sốt ruột đòi về, làm cả bọn cứ cuống lên theo. Sau khi nhờ các bạn ý chụp cho cả hội 1 kiểu ảnh, trả tiền, bọn em cũng nhanh nhanh chóng chóng sắp lại đồ để đi ra khỏi chỗ này... thế mà một chuyện lại xảy ra









 
Trời mưa to sũng nước, quất ràn rạt vào mặt mấy đứa, gió thì vẫn rít lên từng hồi xung quanh, lạnh buốt. Và để làm khung cảnh thêm phần tệ hại hơn, sấm chớp bắt đầu đùng đoàng nổ ra.



Khi mọi thứ đã chằng buộc xong và mọi người chuẩn bị đi khỏi, thì em phát hiện ra xe em bị kẹt xích
sad.gif
. Có lẽ lúc các bạn Nùng vác ngược xe, xích nó bị trôi xuống và kẹt cứng. Các bạn nam lại dỡ đồ, xúm vào sửa xe dưới màn mưa rền rĩ. Thế nhưng, sửa mãi, tìm đủ mọi cách mà vẫn không an thua. Mưa ngày càng nặng hạt, nước bắt đầu chảy thành dòng dưới chân, sấm chớp thỉnh thoảng loé lên, chiếu sáng bừng cả bọn và con đường trong không gian u linh, rồi tất cả lại đen thẫm.



Và em bắt đầu sốt ruột, nóng bụng... bắt đầu sợ. Sao mọi thứ lại xảy ra lúc này, sao ko thể sửa được... những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu và em bất an thật sự. Như có một điềm xấu gì đó. Đứng giữ xe cho các bạn, em lại nghĩ về hai người đàn ông trước đây bị bắn chết trên mốc, và lạnh cả sống lưng. Em gái còn lại cũng có vẻ hoảng như em, khuôn mặt ánh lên sự sốt ruột và vẻ cầu xin cho mọi thứ được fix xong.



Và mưa vẫn cứ rơi, và vẫn chờ đợi...



Đúng lúc dường như đã quá lâu và dường như không thể chịu đựng nổi, thì cái xích bung ra sau 1 cú đập. Thở phào nhẹ nhõm, mọi người hối hả đi nhanh ra khỏi khu vực này, như tránh xa một cái gì đấy đầy nguy hiểm và u ám...
 
Đó có lẽ sẽ là một cuộc "hành quân" khó quên trong đêm. 6 đứa lầm lũi bước sát nhau, lại xuyên qua những rừng cỏ lau cao vút, qua những đoạn đường lổn nhổn bé xíu cỏ mọc kín lối đi (2 lần em bị hụt chân xuống hố hic). Ánh đèn pin loang loáng không đủ soi đường dưới cơn mưa tầm tã, nhiều khi chỉ nhìn vào bánh xe bạn trước mà dắt xe theo, chứ có những đoạn em thật sự không thấy rõ cái gì cả



Sấm chớp vẫn đều đều rền dứ phía trên đầu, cũng nhờ nó loé lên mà thỉnh thoảng nhìn thấy phía trước ra sao. Tuy nhiên, nó cũng làm em sợ chết khiếp hic. Ai đời trời mưa, mà 6 đứa dắt xe đi ngang nhiên giữa những khoảng không lồ lộ, em cứ nghĩ nó xẹt 1 fát là chết toi cả lũ hic



Trời vẫn mưa to, áo mưa cũng ko xi nhê gì, mấy đứa ai cũng ướt sũng, nhưng không ai quan tâm cả, tất cả chi mong nhanh nhanh chóng chóng có được chỗ ngủ đêm nay. Chỉ miễn ko fải là vực, chứ còn bùn lầy hay vũng nước cũng chả thèm tránh (chính xác hơn là ko nhìn thấy mà tránh)



Một chốc, cả bọn dừng lại trước 1 con suối để lấy nước. Nhưng cũng chỉ dám lấy thật nhanh, bởi nếu như lũ liếc gì về thì...
sad.gif




Quá nhiều căng thẳng trong chuyến đi đêm ấy, sợ sét đánh, sợ lũ, sợ lở đất, sợ Tàu bắn... tất cả như dồn nén lại làm em khốn khổ (hic em vốn nhát ạ). Giờ lại thêm nỗi lo lắng và sợ hãi khi ko biết đêm nay cả lũ sẽ như thế nào. Ròng rã mấy tiếng trời đạp xe/ dắt xe dưới mưa, tuyệt nhiên xung quanh chỉ có sự hoang vắng và màu đen thẫm của núi rừng. Ko một ánh điện lấp loáng từ xa, mà cũng ko thể dựng lều nghỉ lại.



- Này, bây giờ mọi người biết mong nhất là gì không? Là nghe tiếng chó sủa



- Này, bây giờ bọn nào nó search Google earth nó có thấy chúng mình ko nhỉ?



- Chắc nó ko tưởng tượng được có lũ điên như thế...



Câu chuyện phiếm lúc dừng chân nghỉ trên đường ko làm em khá hơn. Các bạn đói, bóc đậu phộng ra ăn. Đây vốn là món khoái khẩu của em, nhưng lúc đó em ko còn tâm trí đâu mà ăn với uống. Thậm chí còn nổi cáu với một bạn cứ năm lần bảy lượt mời ăn cho đỡ đói(sorry hehe). Em cứ nhìn thẫn thờ vào khoảng đen trước mắt, hoang mang và mong mỏi...



Mọi người tiếp tục lầm lũi đi, cứ đi mà không biết sẽ ra sao. Đã hơn 9h rưỡi tối, tức đi được khoảng hơn 2 tiếng từ mốc, thì đột nhiên



- Có ánh đèn



Một chấm sáng bé xíu loé lên từ phía rất xa, nhưng cũng đủ nâng tinh thần cả bọn lên vời vợi. Mọi người hò reo và huýt sáo



- Suỵt, ko được nói to, Tàu nó bắn bây h
laughing.gif




Nói thế nhưng ai cũng phấn khởi, quên hết mệt nhọc tiến lên phía trước. Vậy là đêm nay có chỗ ngủ rồi... vậy là ta còn sống
smiling.gif
. Tuy đến được cái chấm sáng ấy cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng đoạn đường đấy thật lạ là ko còn mỏi mệt... cái cảm giác mừng mừng tủi tủi, thân thương như được trở về nhà
 
Gia đình người Mông rất ngạc nhiên khi thấy 6 đứa lù lù xuất hiện, nhưng cũng rất tốt bụng, đồng ý cho mấy đứa nghỉ nhờ
smiling.gif




Cái thời khắc quây quần bên đống lửa, là một cảm xúc kỳ lạ. Không chỉ là sự ấm áp, mà còn là một sự bình an trong lòng. Đúng như cảm giác trở về nhà như em nói, một sự thư thái, dễ chịu và thân quen
smiling.gif








Các bạn sau 1 đêm mệt mỏi





Gia đình bạn Mông này còn nấu giúp cơm, luộc rau và tráng trứng cho bọn em ăn nữa (cho dù bọn em hỏi mua thêm gà/ vịt nhưng họ ko bán chẹp). Bữa ăn đến vào lúc 11h đêm, có cơm trắng, rau cải và trứng tráng, nhưng ngon tuyệt. Bình thường em ăn nửa bát giảm eo nhưng hôm đó chén 2 bát ô tô
laughing.gif








Đêm, 6 đứa cuộn tròn trong túi ngủ. Em ngủ rất say, ko mộng mị
 
Cả ngày hôm trước mệt mỏi là thế mà hôm sau gần 6h sáng em đã dậy. Cái lạnh vùng cao làm em khẽ rùng mình, nhưng không khí thì thích vô cùng. Chung quanh, các bạn vẫn đang khò khò say sưa
smiling.gif




Nhà bạn Mông này mọi người cũng đã dậy, phụ nữ thì cọ rửa xoong nồi, bắc bếp nấu cơm sáng; đàn ông thì bổ củi; trẻ con thì quây bên đống lửa sưởi ấm



Em thì lang thang ra ngoài hít thở không khí trong lành
smiling.gif
, thấy mây bay lờ lờ 1 đám trắng xốp bên những thửa ruộng bậc thang, cảnh thật là đẹp
smiling.gif








Mây sà xuống nhà (cái cảnh này giông giống ở Y Tý
biggrin.gif
)



 
Đây chính là Thèng Phìn, cách Hoàng Su Phì chỉ còn khoảng 25km nữa. Vậy là chuyến đi đã gần như thành công, trời quang mây tạnh, không khí mát mẻ dễ chịu, liệu đây có phải sự "đền bù" cho cái ngày ghê sợ hôm qua?
smiling.gif




Cạnh nhà bạn Mông này, ruộng bậc thang rất đẹp, mùa lúa thì tuyệt vời















Cho ảnh em gái xinh tươi vào cho sinh động
biggrin.gif


 
Em kể tiếp chuyện



Hôm ấy, cũng chính là sinh nhật lần thứ 22 của em gái trong đoàn
iloveu.gif
, hẳn đó là một chuyến đi "mừng sinh nhật" đáng nhớ đối với cô bé ấy. Phải nói rằng cũng nhờ em í mà em mới đi được chuyến này, chứ thân gái 1 mình thì em chã
smiling.gif




Đó là một cô bé vui tươi, sinh động và đáng yêu. À cả chăm chỉ nữa vì em í cũng chịu khó nấu cơm nước cho mọi người
biggrin.gif
. Núi rừng hoang sơ, chỉ có những bông hoa dại cài trên xe, như một lời chúc mừng tới tuổi mới của cô bé



beer.gif








Happy B-day
bday.gif






Xì tin
biggrin.gif


 
Ngày về là một ngày "rong chơi" dễ chịu đối với mấy đứa, bởi phần lớn thời gian là xuống dốc. Cái cảm giác đổ đèo bằng xe đạp phê hơn xe máy nhiều
thumbup.gif
. Chỉ khổ thân 2 bạn bị hỏng phanh cứ phải đi hình zic zac, rồi cứ nhè chỗ nào hiểm nhất là phi vào để kìm xe lại
biggrin.gif
, ko thưởng thức được cái thú đổ đèo, tiếc thay hí hí



Cả bọn vừa đi vừa nhẩn nha ngắm cảnh, chụp ảnh trong thời tiết dễ chịu, lòng thì hân hoan vì đã thực hiện được mục đích của mình. Đoạn đường 25km ấy bọn em mất khoảng 5h để về đến Hoàng Su Phì. Gần đến HSP thì người ta làm đường to, trải nhựa ngon lành rồi, ô tô xe máy đi véo véo.



Buồn cười có 1 bạn công nhân làm đường lúc em hỏi đường về HSP



- Anh ơi đường nào về HSP nhỉ?

- Đường này

- Cám ơn anh

- Chị là người nước nào thế?
rolling.gif


- Người Việt 100%
biggrin.gif
, chả lẽ từ nãy đến giờ em nói tiếng tây à?

- Không, rồi cười toe toét



Hehe, chả lẽ chỉ các bạn tây mới đi kiểu này. Bi h thời đại giá cả đắt đỏ leo thang, ngồi nhiều bụng béo
biggrin.gif
, nên có lẽ phượt bằng xe đạp sẽ trở nên phổ biến ở VN. Hy vọng thế
biggrin.gif




 
Tây Côn Lĩnh - Behind the scenes
biggrin.gif




Xe bạn này bị hỏng phanh, nên xuống dốc mà cứ phải dắt, khổ thân
biggrin.gif










Mệt bỏ cha ra









Ko hiểu bạn này tìm gì
teasing.gif




 
Câu chuyện xe đạp leo Tây Côn Lĩnh em kể đến đây là hết rồi ạ, nhường đất cho bạn nào đi TCL thì về kể tiếp cho bà con nghe



Kết thúc câu chuyện bằng quả ảnh ở Km 0 - Hà Giang











 
Lần này đi về thì có thế này:

- Đi về rồi đấy hả con, vui ko?

- Vui mẹ ạ

- Có mệt ko?

- Trời mệt chết luôn

- Thế tắm rồi nghỉ ngơi đi, mà đạp xe thế có giảm cân tí nào ko?

- Không mẹ ạ, càng đi càng béo mới chết chứ

- Thế thì thôi lần sau đi làm gì, ở nhà tập còn hơn

- Vâng, ít nhất là vài tháng tới ko đi xe đạp núi niếc gì cả
 

Huntress

New Member
Chi phí chuyến đi là bao nhiu thế chị? cần chuẩn bị cơ bản những j ??? mang đi bao nhiu tiền mặt :D
 

mauxanhtham

New Member
Chuẩn bị đồ dùng cá nhân , các vật dụng và mang theo ít tiền ( không nhiều )



Một chuyến đi xe máy miền núi 4 ngày khoảng trên dưới 700 K
 
Top