Nước biển ở đây có lẫn phù sa nên nước có màu hơi đỏ và không được trong lắm. Ở khu vực gần bờ, những viên sỏi làm chân tôi đau, thế nên phải bước nhẹ nhàng hơn. Bước ra ngoài xa một chút thì cát có vẻ mịn và êm hơn. Bờ biển ở đây nông và thoai thoải nên tắm biển ở đây cũng yên tâm và không có gì phải lo lắng!
Tối chúng tôi bắt đầu đi chợ. Ở đây buổi tối, người ta bày ra quần áo sida, thú bông second-hand để bán. Chợ đêm thì chủ yếu bán đồ trang sức và đồ lưu niệm...Cũng không khác thành phố và các khu du lịch là mấy nên chúng tôi chủ yếu chỉ đi vòng vòng 9 để tham quan.
Sáng hôm sau. Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi lên đường đi Cửa Khẩu Xà Xía (giáp biên giới Campuchia).
Ở đây không cho phép xe Việt Nam chạy qua lãnh thổ Campuchia. Nên anh Thắng gửi xe tại Cửa Khẩu.
Chúng tôi hỏi giá các phương tiện vận chuyển đến Shihanouk Ville, nhưng đoạn đường xem ra quá xa, đến hơn 160 km. Nên sau đó chúng tôi chuyển xa địa điểm du lịch là bãi biển KEP hoang sơ tại Campuchia, cách đó chừng 40 km. Ở đây cò du lịch làm ăn có vẻ chặt chẽ quá. Giá xe taxi thuê từ đây đến KEP, bận đi bận về phải trả đến 160 USD, nếu 1 chiều thì cũng phải trả 100 USD. Mà thực ra tiền quỹ bằng tiền đô la Mỹ của chúng tôi mang theo cũng chỉ có 100 USD.
Cuối cùng, anh Thắng, ông trùm đi du lịch bụi của chúng tôi nghỉ ra một cách là cứ đi qua bên biên giới của Campuchia xem sao, nếu bên đó đòi giá taxi cao quá thì chúng tôi sẽ quay về đi Phú Quốc.
Thủ tục xuất cảnh từ cửa khẩu Việt Nam cũng không có gì rắc rối. Chỉ có một điều, mấy ông xe ôm cò du lịch theo hù dọa, quảng cáo dai dẳng quá! Vì biết tiếng Anh nên việc khám sức khỏe kiểm dịch H1N1, và đóng dấu thị thực cũng không có gì khó khăn. Chúng tôi phải hối lộ hết 50k một người để có được giấy kiểm dịch và con dấu. Đây cũng là luật lệ bất thành văn rồi, nên cũng không có gì phải thắc mắc.
Bên đây một số người Campuchia cũng nói được tiếng Việt. Mới đầu họ cũng đòi giá 60 USD một chiều để đến được KEP, nhưng chúng tôi vẫn không đồng ý và yêu cầu chỉ chấp nhận với giá 20 USD. Chúng tôi ghé một quán nước, rề rà ở đó khoảng 1 tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì họ cũng chấp nhận với giá đến KEP là 20 USD.
Đường đi thật xấu! Đường đất đỏ và lầy lội. Anh lái xe người Campuchia phải điều chỉnh tốc độ khá chậm để đảm bảo an toàn khi vượt qua đoạn đường này. Khoảng chừng hơn 15 km, thì đường bắt đầu trở nên tốt hơn. Đường tráng nhựa nên xe cứ chạy bon bon tới đích!
Bãi biển ở đây thật hoang sơ và đẹp lạ.
Từ đây, chúng tôi có thể quan sát được huyện đảo Phú Quốc. Giá phòng cũng khá mềm. Chúng tôi thuê 2 phòng. Giá một phòng là 12 USD, có máy lạnh, máy nước nóng đầy đủ. Nhà nghỉ này tên là "Mai". Nghe đâu chủ nhà nghỉ này là người Việt Nam. Thật ái mộ cậu bé quản lý ở đây. Tuy là người Campuchia, nhưng cậu có thể nói thành thạo tiếng Việt, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Cách bài trí của nhà nghỉ này theo kiểu Tây. Có cây kiểng trước ban công lắp bằng tre và gỗ. Mặt tiền hướng biển khá đẹp. Tuy nhiên, ngặt một nổi là người ta không bố trí mền giống như các khách sạn, nhà nghỉ ở Việt Nam. chỉ có một tấm vải trắng mỏng lét để đắp.
Chúng tôi đi dọc bờ biển ngắm cảnh, chụp ảnh.
Ra đến chợ cua. Thấy người Campuchia bán cua ghẹ tươi roi rói thế mà ham. Bọn họ nhìn chúng tôi tò mò rồi tiếp tục công việc mua bán của mình. Cuộc mua bán diễn ra chậm và ít lời hơn là những cảnh tượng mà chúng ta hay thấy ở chợ Việt Nam. Không có sự tranh giành, hay la lối gì cả. Họ mua hàng và trả giá một cách nhẹ nhàng. Có lẽ chính vì chúng tôi không nói được tiếng địa phương và cũng như việc họ không thể giao tiếp được với chúng tôi bằng tiếng Anh thế nên chúng tôi được sức tham quan và chụp ảnh.
Chụp ảnh chán, chúng tôi rủ nhau đi bộ vòng ngọn núi để trở về khách sạn. Đường khá xa, vắng vẻ, không khí thật là trong lành, không khói bụi. Thật là dễ chịu!
Chúng tôi bắt đầu tắm biển. Biển ở đây thật hoang sơ, sạch và không có rác. Cát dưới chân thật mềm và mịn như nhung. Tôi cảm thấy thật là dễ chịu...
Về đến phòng vắt bộ đồ tắm thì thấy nước biển Tây rõ ràng là khác với biển Đông như thế nào. Nước biển Tây phù sa nhiều quá! Có lẻ chính vì vậy tôm cá cua ghẹ ở đây mới phong phú ngọt ngào đến thế chăng? Nếu ngày nào cũng được tắm ở biển Tây, thì không biết người ta có còn cần đến tắm khoáng và tắm bùn hay không nhỉ? Chắc không đâu! Theo tôi đây cũng là một cách làm sạch da hiệu quả
[URL="http://hoi.noi.vn/Images/Emoticon/1.gif"][URL="http://hoi.noi.vn/Images/Emoticon/1.gif"]
[/URL][/URL]
Buổi tối ở đây thật buồn vì chỉ có bãi biển và xung quanh cũng chẳng có gì chơi nên chúng tôi trò chuyện tới chừng gần 9 giờ rồi mạnh ai nấy về phòng leo *** ngủ
Sáng hôm sau chúng tôi chuẩn bị hành trang quay về Châu Đốc. Xe taxi về lại cửa khẩu Xà Xía vẫn là 20 USD, còn nếu đi xe Tuk Tuk thì 10 USD. Vì trời mưa, đi xe Tuk Tuk không được tiện lắm nên chúng tôi đi xe taxi về.