Trưa hôm đó theo lịch trình bọn mình rời vùng cao nguyên mát mẻ để đến với biển xanh cát trắng Nha Trang. Con đường sẽ vắt qua vùng nắng gió Ninh Thuận với em Ngoạn Mục.
Quãng ở địa phận Đà Lạt bọn mình ngây ngất với thông reo, trời xanh, mây trắng, nắng vàng và gió mát bao nhiêu thì khi sang đến Ninh Thuận thì đúng là chết ngất. Cũng có trời xanh, mây trắng, gió thổi nhưng sao mà cảm thấy khó khăn và mệt mỏi đến thế.
Vi vu trên em đèo Ngoạn Mục bọn mình còn được bonus thêm màn sương bụi và những người bạn đường nặng hàn chục tấn gầm rú, ráo riết đuổi bắt nhau trên những khúc quanh co hổ lốn toàn đá tảng với bê tông. Các bạn cậy nhiều bánh, cậy nặng nề toàn lấy thịt đè người với bọn mình. Dọc con đèo, bọn mình thấy không biết bao nhiêu miếu nhỏ ven đường. Đi mà khiếp :-((.
Thế mới thấy rằng em Đèo Chuối hôm nọ cũng đỡ Chuối hơn tí. Nhưng trong cơn mưa bụi đó, những kẻ rong ruổi vẫn nhận ra nhau, vẫn vui vẻ vẫy tay chào nhau khi bắt gặp. Hết em đèo này là sang hẳn Ninh Thuận. Cái nắng nóng khủng khiếp của đoạn đường vừa qua đã lấy cạn năng lượng của cả bọn nên dù gì cũng phải lấy lại tí sức.
Lúc này nhớ bạn Đà Lạt kinh khủng…