• Đăng ký nhanh... Đăng nhập bằng Facebook

Xe đạp vượt Tây Côn Lĩnh

Xe đạp vượt Tây Côn Lĩnh Tây Côn Lĩnh, cái tên mới chỉ nghe đã thấy xa ngái núi non nơi biên cương cực Bắc tổ quốc, một thử thách và một niềm đam mê với những kẻ ưa khám phá mạo hiểm



Rời Hà Nội lúc 2h sáng trong màn đêm mịt mùng và những hạt mưa bụi li ti, bọn em chằng 6 chiếc xe đạp địa hình lên xe khách Hà Nội - Hà Giang và bắt đầu chuyến phiêu lưu đầy ngẫu hứng của mình. Mọi thứ mông lung và mờ ảo, không ai biết trước sẽ có những chuyện gì nơi rừng thiêng nước độc, nhưng tất cả đều tràn đầy quyết tâm cùng chiếc ngựa sắt của mình đặt chăn lên Bốt Đen thuộc Tây Côn Lĩnh I.



Và câu chuyện bắt đầu
smiling.gif






picture.php
 
Sơ lược về cung đường đi:

picture.php






Ngày 1: Hà Nội - Hà Giang xe khách



Ngày 2: Bắt đầu cuộc hành quân trên xe đạp

Hà Giang - CK Thanh Thủy: 20km

CK Thanh Thủy - Xín Chải: 15km

Xín Chải - Lao Chải: 10km. Đến Lao Chải lúc nửa đêm (0h10' sáng)



Ngày 3:

Lao Chải - Bốt Đen: 12km. Đến Bốt Đen lúc 7h tối

Bốt Đen - Thèng Phìn: 7km. Đến Thèng Phìn lúc 10h tối



Ngày 4:

Thèng Phìn - Tả Van (hay còn gọi là Đản Ván Thượng) - Pố Lồ: 11km

Pố Lồ - Hoàng Su Phì: 12km

Kết thúc chặng đường xe đạp ở Hoàng Su Phì, từ đó là chỉ nhảy lên ô tô về đến Hà Nội.



Tổng cộng chiều dài đạp xe: gần 90km, trong đó gần một nửa là dắt xe lên dốc
 
Từ những ngày giáp Tết, rồi sau Tết, mong muốn ngắm hoa đào trên Tây Côn Lĩnh cứ thôi thúc em thực hiện chuyến đi, có lẽ bởi quá ấn tượng với những nhành hoa rực rỡ, mong manh, đượm chút "hoang dã" nơi cheo leo hiểm trở của 1 đoàn đi trước đó chụp lại. Tất nhiên xem ảnh khiêng xe máy của đoàn đi trước ai cũng phải lắc đầu lè lưỡi vì độ khó khăn vất vả của cung đường. Thế nên ý tưởng đi bằng xe đạp ra đời, có thể chậm hơn, tốn sức hơn, đi đêm vất vả vì không có đèn, nhưng lại nhẹ nhàng, linh động, mang vác dễ dàng, và thực sự là... phiêu hơn
thumbup.gif
.





Ý định là vậy mà mãi cho đến gần đây mới thực hiện được do nhiều khúc mắc về thời gian, số lượng thành viên tham gia. Vậy là lỡ hẹn với hoa đào Tây Côn Lĩnh..., nhưng những cảm xúc chuyến đi mang lại, thì xứng đáng là một chuyến đi đáng nhớ để mà mỗi lần cafe tao nhã Hà Nội có thể thoải mái đem ra buôn bán dọa nạt các bạn được
biggrin.gif
 
12h đêm, lang thang trà đá chán chê trên đường phố Hà Nội, cả đoàn xe nhằm hướng cầu Long Biên thẳng tiến. Đêm, đạp xe bên những khối sắt to sừng sững, gió sông Hồng lùa lên tóc mơn man, chợ Long Biên ở dưới chân cầu vẫn sáng đèn và tấp nập kẻ mua người bán, là một cảm giác dễ chịu khó tả.



"Hãy tận hưởng những phút thư thái này đi, trước khi bước vào chặng đường chông gai phía trước", em tự nhủ minh như thế, và dừng xe trên thành cầu, nhìn những ánh đèn nhấp nháy xa xa phản chiếu lại, nhìn những người bạn, rồi để cho lòng mình tan vào trong gió. Chà, ta vẫn còn tỉnh táo lắm hehe



Đội xe trên cầu Long Biên



picture.php
 
2h30 sáng, xe bắt đầu chạy từ bến Gia Lâm, mang theo 6 em địa hình buộc trên nóc và những cái đầu đang phơi phới vì rốt cục cũng đã đến dịp đặt chân lên Tây Côn Lĩnh xa xôi.





Giấc ngủ chập chờn trên xe, thỉnh thoảng lại choàng tỉnh vì xe dừng, tiếng người lên xuống lao xao. Những hình ảnh không rõ ràng và lộn xộn cứ nhảy múa trong giấc mơ, trong đó em thấy đoàn xe đi mãi trong rừng rậm, phía trước sương mờ xa xa thấp thoáng nóc nhà, thế rồi càng đi thì càng thấy nóc nhà đó xa vời, đi mãi đi mãi vẫn chỉ là một chấm nhỏ thấp thoáng nơi xa. Thế rồi các bạn cứ lần lượt đạp xe lên phía trước, chỉ còn mình em cuống cuồng hì hục chạy đuổi theo. Em gọi nhưng không ai quay lại, em cứ gắng sức đạp thật nhanh, cho đến khi rơi xuống một cái vực, hun hút



Và choàng tỉnh dậy, cổ họng khô khốc và nỗi ám ảnh vẫn còn nguyên. Không hiểu là điềm gì nữa...
 
Xe đến Hà Giang tầm 10h sáng, không khí trong trẻo và mát lạnh, mưa tí tách rơi, đạp xe trong thời tiết này quả lý tưởng, còn hơn phải chịu cái nắng gay gắt, rất dễ xuống sức. Các bạn bắt đầu dỡ xe, chằng buộc đồ, em thì phi ra chợ mua rau
smiling.gif






Vốn lo xa, nên công tác chuẩn bị cho chuyến đi được đặc biệt chú trọng
biggrin.gif
. Mấy em địa hình phút chốc biến thành xe thồ hàng
laughing.gif
bởi 2 cái bạt to hự, 2 tấm trải, 2 con dao đi rừng, 2 cái nồi cũng to hự, rồi gần chục ký gạo, đồ hộp, bánh mỳ, xúc xích, rau củ, bánh kẹo, cà phê, trà để tao nhã trên đèo và vô số các thứ linh tinh khác. Rút kinh nghiệm các bạn đi trước chỉ có kẹo ăn tội nghiệp nên lần này em trang bị đến tận răng hí hí





Cả đoàn phơi phới nhằm hướng CK Thanh Thuỷ thẳng tiến. Đường lên CK to, rộng rãi, thoai thoải nhưng cũng đủ làm các bạn toát mồ hôi khi lên dốc. Bên đường, những cánh đồng lúa xanh mướt toả lên mùi lúa nồng nồng thơm thơm sướng cả mũi



picture.php






Đâu đó lại có những cây hoa gạo đỏ rực, đặt em địa hình dưới tán cây rồi chụp thấy rõ chất làm hàng
teasing.gif




picture.php




Đường lên CK



picture.php
 
Đường lên Thanh Thủy



picture.php




Bắt gặp 1 cây cầu treo bằng gỗ, mấy đứa hí hửng vác xe ra làm hàng chíu chít
biggrin.gif




picture.php




Tuy nhiên vạn sự khởi đầu nan. Từ Hà Giang lên Thanh Thủy 2 lần xe bị đứt xích, mà xích của những hàng sửa xe gần CK thì không có loại phù hợp với xe địa hình, nên các bạn phải thuê xe ôm vòng lại Hà Giang mua xích mới. Từ Hà Giang khoảng 10h30 bắt đầu lên, thế mà thời gian nghỉ ăn trưa + sửa xe + đạp lên tốn tận 4 tiếng
sad.gif
. Mãi 2h30 trưa cả bọn mới xuất phát đi Xín Chải... bỏ lại sau lưng những ánh nhìn tò mò pha lẫn ngạc nhiên của người dân nơi đó
biggrin.gif
 
Em tiếp tục câu chuyện đêm khuya
biggrin.gif




Sau bữa cơm đạm bạc ở gần cửa khẩu Thanh Thuỷ, xế trưa cả đoàn mới khởi hành lên Xín Chải, cách Thanh Thuỷ 15km đường dốc



Theo dân ở đây, thì con đường từ Thanh Thuỷ đi Xín Chải, qua Lao Chải, qua Bốt Đen sang Hoàng Su Phì đang được làm từ hai đầu, khoảng 2-3 năm nữa ô tô sẽ phi thẳng được lên mốc



(tức cái gọi "huyền thoại Tây Côn Lĩnh" sắp chỉ là quá khứ rồi
biggrin.gif
, các bác đi nhanh kẻo hết "đường huyền thoại"
biggrin.gif
)



Đường đang được xẻ núi, san ủi khá nhiều, mặt đường to, rộng nhưng cũng vẫn lổn nhổn cát đá. Ngoại trừ những chỗ bằng bằng hoặc lên dốc thoai thoải thì xe địa hình có thể điều chỉnh số đạp ngon lành, phần lớn những đoạn dốc còn lại là... dắt cho đỡ mệt
teasing.gif




Đường lên Xín Chải

picture.php




Làm đường



picture.php
 
Cả bọn đạp xe và dắt xe hùng hục đến 7h30 tối thì đến Xín Chải, một xã vùng biên heo hút, im lìm với vài ánh đèn leo lét. Đói, mệt và khát khô cổ họng, mấy đứa định lôi bếp ga, rau gạo ra nấu cơm ăn lấy sức thì được 1 chị làm ở Bưu điện xã mời vào bưu điện, cũng là chỗ ở của chị, nghỉ ngơi và có thể mượn nhờ bếp để nấu. Mấy đứa cảm ơn rối rít và dỡ đồ, quyết định nấu mì tôm cho nhanh. Trong khi hai bạn trai chuẩn bị đồ nấu nướng thì em và các bạn còn lại ngồi xung quanh bàn nước, thở hồng hộc vì mệt
biggrin.gif
.



Một thân một mình cô quạnh trong căn nhà giữa màn đêm mênh mông, nên có lẽ "được" một vài "vị khách" đến chơi là một điều đặc biệt với chị chủ nhà. Chị tiếp đón rất thân mật, hỏi chuyện không ngừng và cứ luôn miệng xuýt xoa các bạn trẻ bây giờ có điều kiện đi du lịch thích thật, chả bù cho chị quanh năm vò võ nơi mảnh đất heo hút này, với mây gió, núi non và sự u tịch buồn đến tê người...



Trò chuyện một lúc thì món mì tôm cũng xong. 10 gói mì được nấu chung vào một cái nồi to bự, trộn với 2 mớ rau muống và... 2 hộp thịt bò kho
biggrin.gif
, thế mà ngon ra trò. Cả lũ cắm đầu vào ăn để xoa dịu cái đói, vèo một cái đã hết nồi mì, ai cũng có vẻ tươi tỉnh hơn, lại bắt đầu trêu đùa và cười nói vui vẻ



Tạm biệt chị chủ nhà hiếu khách, cả lũ lại mò mẫm trong màn đêm đen kịt, men theo sườn núi, đi trong những tiếng thở dốc, giữa cái gió vi vu đại ngàn và cái run rẩy lành lạnh của sương đêm. Cứ 2 bạn chung nhau 1 cái đèn pin, bạn đi sau soi cho bạn đi trước, rồi dắt díu nhau lầm lũi chặng đường 10km nữa để đến Lao Chải



Đi trong đêm

 
Đường từ Xín Chải đi Lao Chải hầu hết là dốc, nên phần lớn thời gian cả bọn phải dắt bộ. Đi một mình lên dốc đã mệt, đằng này ai cũng thồ thêm 1 con xe và 1 cái ba lô cùng vô số đồ đạc lỉnh kỉnh, cái sự mệt như được nhân lên gấp bội. Trung bình cứ đi khoảng 300m lại nghỉ mệt một lần, có những lúc tưởng đôi chân không còn cảm giác gì, người như lả đi vì kiệt sức



Mệt đến mức một bạn cứ thỉnh thoảng lại làu bàu:

- Bạn Rosy chỉ cần hô 1 tiếng thôi là tớ quẳng luôn con xe này xuống vực, đi cho nhẹ, cứ như của nợ ý

- Anh em đồng loạt vứt xe đê

- Lần sau không bao giờ tớ vào blog bạn Rosy nữa
biggrin.gif




Thế nhưng bạn ý vẫn đi trước em cả đống. Em vốn sức yếu nhất đoàn nên cứ lết bết phía cuối, bình thường đêm tối thế này, lại đi sau cùng là sợ ma lắm ý
biggrin.gif
, nhưng lần này thì chẳng còn sức đâu mà sợ, nghĩ bụng, con ma, mày đến bắt tao đi cũng được
biggrin.gif
. Có những đoạn, trong khi các bạn vẫn mải miết bò lên dốc thì em mệt quá, dựng chân chống xe, ngồi phệt xuống đất, tắt đèn pin, chung quanh đen đặc lại, thấy mình như hư không, nhỏ bé, rồi miên man nghĩ về... bố mẹ ở nhà chứ. Không hiểu bố mẹ biết giờ này, giữa một khoảng không mịt mù tối đen và sương giăng, con gái đang giữa lưng chừng đèo, xung quanh không bóng người, thì sẽ sao nhỉ? Chắc là sẽ không bao giờ cho em đi đâu nữa cả he he



Ngồi 1 lúc thì có lẽ các bạn phát hiện ra sự vắng mặt của em nên hớt hải quay lại tìm, rồi giúp em vần cái xe lên dốc. Từ đấy đi đâu cũng có người kèm, đi mệt mệt là có bạn đằng sau ẩn xe giúp
smiling.gif
.
 
Có lẽ, đoạn đường đêm Xín Chải - Lao Chải để lại ấn tượng cho mỗi người không chỉ vì những mệt mỏi "vô bờ" mà cả lũ phải gồng mình dắt xe, mà còn vì những khoảnh khắc rất dễ thương



Đó là khi cả lũ đứng trên đỉnh đèo, gió lồng lộng thổi, tắt hết đèn pin, và cùng hú hét vang trời



Đó là trong lúc đang mệt vãi phở ra thì một giọng hát cất lên vời vợi, bài hát "Chuyện tình lan can" làm cả lũ quên hết mệt mỏi, cười bò. Bài ca này là nguồn động viên để cả bọn bò về đến đích...



Đó là vì những tin nhắn hỏi han, động viên của các bạn ở nhà, rất hóng hớt theo dõi tin tức của đoàn hị hị



12h10' đêm, rốt cuộc thì Lao Chải cũng đã hiện ra, cả lũ nhảy tưng tưng lên mừng rỡ, rốt cuộc thì chúng ta cũng hoàn thành mục tiêu của ngày hôm nay, chúng ta thật là vĩ đại há há



Ảnh chụp ở Lao Chải, nửa đêm





Thế nhưng, cả bọn không ngờ niềm vui đó chẳng kéo dài lâu, gian khổ vẫn chưa kết thúc
sad.gif
 
Em trót đi rồi, nên đành kể tiếp vậy ạ
smiling.gif




Tiếp chuyện đêm hôm ở Lao Chải. Cả lũ nhìn ngó quanh quất, thì thấy 1 hàng bán tạp phẩm còn sáng đèn nên phi xe vảo hỏi han. Chị chủ nhà nói có thể lên ngủ nhờ Biên phòng hoặc vào Ủy ban xã. Nhìn lên đồn BP thì thấy tối om, cả lũ ngại đánh thức người ta, nên lò dò vào UB xã tá túc, ai dè, đó chính là khởi điểm của một loạt những rắc rối sau này



Bạn trực UB, công an xã tên Hải, người Hải Phòng mới lên đây được 5 tháng, ban đầu thì xởi lởi mời các bạn vào nghỉ ngơi, làm ai cũng mát lòng mát dạ lắm, nghĩ, ở VN đâu cũng thấy người tốt.



Căn phòng tiếp khách của UB lim dim ánh đèn, bướm đêm và các thể loại côn trùng bay loạn xạ. Bạn Hải trước còn xộc xệch may ô thì đã vội vào bên trong thay ngay quân phục công an, oai oai vệ vệ. Em mới xuýt soa: Ôi chao, tiếp đón mấy đứa lang thang này mà cũng chỉn chu ghê
3.gif




Sau khi "gà" đã vào "chuồng" hết lượt, bạn Hải yêu cầu nộp chứng minh thư, lật đi lật lại xem từng cái đến mòn cả plastic, rồi bảo cả lũ đợi bạn ý đi xin chỉ thị cấp trên



Ngáp vặt 1 lúc thì 1 ông Biên phòng + 2 ông dân quân dàng hàng kéo đến, yêu cầu dỡ hết đồ đạc vào để kiểm tra, đồng thời yêu cầu cả lũ ghi đầy đủ địa chỉ gia đình, công ty, số điện thoại. Sau đó cả bọn bị điều lên phòng họp phía trên để viết bản tường trình. Đồng hồ lúc đó chỉ 1h30 sáng.



Căn phòng họp tầng 2 rộng mênh mông và gió thổi lạnh tê tái, cả lũ co ro trong manh áo mỏng, cử em chữ đẹp nhất hội viết bản tường trình. Trong lúc viết thì có 1 bạn dân quân xã ở lại canh gác, mặt mày nghiêm trọng, còn các bạn kia rút xuống hết tầng 1, rì rầm to nhỏ, giở chỉ thị nghị quyết loạt xoạt ra đọc



- QUả này 100% là phải tiền rồi chị ơi - em gái trong đoàn nói với em như vậy



Viết xong, em gái trong đoàn xuống giục các anh lên để giải quyết nốt, thì các anh nói cứ đợi trên đấy, rồi lại tiếp tục chúi đầu vào đọc đọc rì rầm. 2h15' sáng, cả bọn mệt rũ, gục đầu xuống bàn ngủ luôn



Trong lúc em đang lơ tơ mơ thì bị 1 anh lay dậy, anh ý kêu em xuống dưới làm việc. Em nhìn đồng hồ, đã gần 3h sáng. Chung quanh các bạn đang bò ra bàn, vạ vật trông rất tội nghiệp. Hai mắt em thì cay xè, ngái ngủ nên cứ chảy nước liên hồi, em chuyệch choạc xuống "giải quyết" nốt



Căn phòng giờ đã có 5 bạn đứng ngồi, tất cả đều nhìn chăm chăm khi em ủ rũ bước vào, nước mắt mũi giàn giụa do bị đánh thức nửa chừng.. thương tâm là thế mờ khuôn mặt không bạn nào tỏ vẻ "thương hoa tiếc ngọc" cả chẹp
smackass.gif
notalking.gif




Các bạn bắt đầu dỡ hành lý từng người ra xem xét tỉ mẩn, vừa kiểm tra vừa nói rất khó chịu, kiểu như:

- Xem nào, cái bọc này là cái gì, có ma túy trong đó không?

- Tôi mà tìm được ma túy là chết đấy

- Cái gì đây, thuốc lắc à?



Làm em điên hết cả người, đã mệt thì chớ, lê mãi mới đến Lao Chải để khỏi cảnh ngủ bờ bụi, thế mà đã hơn 3h sáng và vẫn phải thức để chịu cảnh rà soát, và tệ hơn, em cảm thấy bọn họ coi mình như tội phạm. Em mới vặc lại:



- Yêu cầu các anh nếu chưa tìm thấy bất cứ thứ gì phạm pháp thì không được ăn nói hồ đồ như vậy



Bạn Hải liền thôi không nói năng vớ vẩn kiểu thế nữa, tập trung vào chuyên môn, ghi ghi chép chép trong biên bản.



Sau khi em ký vào biên bản kiểm tra (tất nhiên chả tìm thấy gì rồi), các bạn ý mới đưa "luật" cho em xem, trong đó ghi rằng "Vi phạm nội quy vùng biên giới mức phạt từ 200 đến 500 nghìn đồng", tội danh là "Vào khu vực biên giới sau 9h tối"



- Biết ngay mà, em nghĩ



...



- Các bạn vào vùng biên giới sau 9h tối là vi phạm, lại không có giấy tờ giới thiệu



- Vâng, các anh thông cảm, bọn em quả thực không biết điều này. Hơn nữa cũng đi du lịch bụi nên không có giấy tờ giới thiệu gì.



Chưa kịp nói hết câu thì bạn Hải đã nhảy vào:



- Vậy có 2 mức phạt, bạn chọn mức nào?



- abc kiểu các anh thông cảm, bọn em dân du lịch nghèo, các anh nhìn phương tiện bọn em đi thì biết đấy, có tiền chúng em đã đi xe máy bla bla, bọn em cố đến đây cũng chỉ vì muốn có chỗ nghỉ ngơi đỡ vất vả bla bla



- Không, thế này là vi phạm nội quy. Thế nhỡ đâu các bạn bị Tàu nó bắn giết thì ai chịu trách nhiệm?



- Lại bla bla xin xỏ ỉ ôi



Nhưng vẫn không an thua, có vẻ các bạn quyết tâm phạt thật



- Đấy, có 2 mức, bạn chọn mức nào?



(Ô hay, lại còn được chọn sao?)



- 2 mức là sao ạ? Em thấy viết trong này là từ 200 đến 500?



- Thì là 2 mức, bạn không hiểu à?



(Đấy, khổ, em định cãi lý tiếp nhưng có vẻ bạn này đọc cái câu "từ 200 đến 500" thì chỉ luận ra là có 2 mức: 1 mức 200 và 1 mức 500, nên thôi im cho lành)



- Vậy thì bọn em xin chịu mức thấp nhất ạ (vẻ mặt đau đớn)



- Vậy là 200?



- Vâng



- 6 người là 1tr2



Ối ối ạch ạch
angry.gif
, em suýt thì ngã ngửa ra ghế, lần này thì tỉnh ngủ thật. Cái é o gì mà 1tr2 chứ, e thì nghĩ là 200k cho cả đoàn



Trong lúc đó thì các bạn ở trên tầng cũng đã kịp xuống và "bảo vệ" em trong vòng vây "kẻ địch"



Nhao nhao lên, mong thông cảm, rồi khóc lóc năn nỉ, rồi lý lẽ... rồi cùn



- Bọn em không có tiền



- Không có tiền thì tôi thu xe, khi nào có tiền mang lên đây trả thì nhận xe về



- Bây giờ anh quy giá trị cái xe ra 200 nghìn đi, em ký luôn cho anh



Hầm hầm ra ngăn đựng tài liệu



- Tôi tịch thu xe các anh chị



Mk thế này thì chết, em thấy tình hình ban căng quá, lại phải mật ngọt chết ruồi nước mắt lưng tròng



- Thế bạn nộp được mức phạt là bao nhiêu?



- Bọn em thật sự chỉ đủ nộp được 50k một người, bọn em quả thật không đủ tiền, mong các anh thông cảm cho



Suy nghĩ đau đáu 10 phút



- Thôi, vậy 50-50



- 50-50 là sao ạ?



- Tức là mỗi người nộp 100k (mia mặc cả nhau cứ như đi chợ ý )



Lại dằn vặt nhau 1 hồi, lại đau thương 1 hồi



- Thôi được rồi, tôi hết sức thông cảm với các bạn, mức phạt là 50k 1 người, các bạn ký vào giấy vi phạm này



Đồng hồ chỉ 4h sáng



Một đêm mệt mỏi và bực mình hết sức



sad.gif
 
Tuy nhiên, cũng an ủi phát là sau khi nộp phạt thì được cho ở nhờ trong 2 cái phòng. Giấc ngủ đến ngay tức khắc, không mơ màng mộng mị gì



Sáng hôm sau, cả bọn thức dậy trong bầu không khí trong trẻo lạ thường, sương đọng long lanh trên lá, xa xa sương mờ đang dần tan đi dưới những tia nắng nhấp nháy trên đỉnh núi



Mọi nhọc nhằn đêm hôm qua cũng tan biến, chả tội gì để những điều đó ảnh hưởng đến chuyến đi cả. Các bạn lại hồ hởi chăng buộc đồ, ăn sáng tán dóc và chuẩn bị lên đường



Theo lời nhắn gửi của các bạn đi Tây Côn Lĩnh lần trước, bọn em định đi tìm lán của ba anh trồng rừng để nhờ họ dẫn đường, cũng để gửi ảnh do đoàn trước gửi tặng. Thế nhưng, thật buồn là sau khi đưa ảnh mấy anh ra hỏi han dân ở Lao Chải, thì họ nhận ra ngay và cho biết chú Út (sn 1986 thôi ạ, hiền lành, tốt bụng và xinh trai lắm) đã mất do đổ bệnh nơi rừng thiêng nước độc này. Hai người anh hiện đang ở Vĩnh Phúc, không biết bao giờ quay lại nơi đây
sad.gif




Nhắn tin báo cho các bạn đi TCL lần trước ở nhà, các bạn buồn lắm
sad.gif
 
Tuy nhiên, qua lời các bạn ở Uỷ ban kể tối qua, cũng như qua vẻ e dè của bạn Nùng dẫn đường, thì có vẻ mốc trên Bốt Đen thật sự là nơi nguy hiểm. Bọn Tàu thường xuyên sang rình rập, bắt người. Bác người Nùng nói nếu chỉ đi 1 mình thì bác ý không đi, nhất quyết phải đi 2 người cho đỡ sợ. Trước khi đi, chị chủ quán còn với lại:



- Cẩn thận gặp bọn Tàu nhé, chúng nó có súng đấy



Ôi chao, chưa đi đã bị lên tinh thần đùng đoàng thế này thì cũng hãi thật. Cuối cùng, bọn em quyết định thuê 2 bạn Nùng dẫn đường cho "có bạn có bè" sau khi các bạn đưa ra cái giá hơi "choáng": 50k/người (e đang vểnh tai chờ nghe khoảng 200k/người, thề luôn)



Thế là đi thôi
smiling.gif




Chụp lưu niệm ở Lao Chải, trước quán nước







Hai chị em



 
Từ Lao Chải lên Bốt Đen, theo các bạn Nùng, đi mất 4 tiếng. Lúc xuất phát từ Lao Chải khoảng 9h30' sáng, bọn em nghĩ chắc quá trưa là đến, nên hồ hởi lắm
biggrin.gif




Thế nhưng ai dè hix, 7h tối mới lên đến nơi ạ, vác xe mệt vãi luôn, cụ thể thế nào mời các bạn theo dõi
biggrin.gif




Đường lên Bốt Đen men theo sườn núi, ban đầu thì khá to và rộng, tất nhiên là đường đất rồi ạ







Các bạn ngồi chờ 2 bác người Nùng về nhà lấy dao







Em gái nhỏ tuổi nhất đoàn, nhưng sức vóc thì hơn hẳn bà chị
smiling.gif


 
Ngẩn ngắm trời mây









Nếu hôm đi trời mà nắng thì chắc sẽ rất đẹp, chỉ tội hôm đó trời mờ mịt quá, cứ lúc hửng lúc mưa, được cái mát







 
Top