• Đăng ký nhanh... Đăng nhập bằng Facebook

Ta ba lô trên đất Phật

tibet3217

Member
Chúng tôi thức dậy lúc 8 giờ sáng sau một giấc ngủ mê mệt . Trời vẫn tù mù và lạnh lẽo . Chúng tôi tranh thủ những giờ phút cuối cùng tại Lumbini để đi thăm tất cả các chùa mà chúng tôi chưa đến trong làng Chùa Liên Hiệp Quốc . Trong số đó địa điểm đó , chúng tôi quan tâm nhất đến các ngôi chùa bên cánh trái là chùa Nhật và một ngôi chùa Việt Nam thứ hai có tên gọi là Linh Sơn Tự .



Sương mù quá dày khiến con đường đi vào các Chùa lờ mờ như khói phủ . Tôi đạp xe chầm chậm theo bóng người bạn đồng hành phía trước để mặc cho cảm xúc của mình lãng đãng trôi đi giữa một khung cảnh quá ma mị... Và đột nhiên , tiếng chuông đâu đó giữa đám sương mù vang lên ... thong thả ...nhẹ nhàng .... đánh thức tôi trở về với thực tại



Tất cả các chùa đều trong thời gian xây dựng nên không mở cửa tiếp khách ( ngoại trừ chùa Tạng ) . Chúng tôi đành vòng trở sang cánh Phải để tham quan các chùa còn lại nhưng cảm xúc đã bắt đầu vỡ vụn với khung cảnh điêu tàn của chùa Sri Lanka , sự buôn bán xô bồ ở chùa Miến Điện ... Cũng may khi ghé vào chùa Thái , ngôi chùa cuối cùng nằm trong cánh Phải , chúng tôi lại tìm được cảm xúc linh thiêng của vùng đất Thánh địa . Chùa do Hoàng Gia Thái Lan xây dựng theo phong cách Thái khá quy mô với một chánh điện nguy nga sơn trắng và một khu vườn được chăm sóc cẩn thận . tất cả mọi thứ đều chỉn chu , sạch sẽ mang lại cho người ta một cảm giác nhẹ nhõm đầy chất Thiền .... Tôi không biết người Thái có mộ đạo hơn người Việt Nam hay không nhưng nhìn Phật Tử của họ hớn hở đi giữa một ngôi chùa được chăm sóc cẩn thận , tôi không thể không chạnh lòng ....



12 giờ trưa , chúng tôi trả phòng và rời khỏi Lumbini



Chủ Lumbini Village Lodge sau khi biết lịch trình của chúng tôi là sẽ đến Kushinagar ( Câu Thi Na ) , đã cố gắng thuyết phục chúng tôi sử dụng dịch vụ của anh ta . Anh ta sẽ thu xếp taxi cho chúng tôi qua biên giới rồi đi thẳng đến Kushinagar và mua vé xe lửa cho chúng tôi đến Varanasi . Tôi ngần ngừ vì trong lịch trình chúng tôi sẽ nghỉ đêm tại Gorapur , cách Kushinagar khoảng 60 km nhưng sau khi cò kè trả giá chúng tôi cảm thấy việc thuê dịch vụ của anh ta sẽ mang lại cho chúng tôi sự an toàn với một cái giá không đến nỗi mắc lắm . Chúng tôi đồng ý với gói dịch vụ bao gồm taxi ra biên giới Nepal - Ấn Độ , taxi từ Saunali đến Kushinagar ( khoảng 150km ) , khách sạn tốt nhất tại Kushinagar và 2 vé tàu sleeper đi Varanasi vào khoảng 70 usd ( tôi trả bằng Nepal R và India R ) . So với giá của Lonlely Planet đưa ra thì có vẻ cao hơn nhưng sau khi đến Kushinagar chúng tôi nhất trí rằng sự lựa chọn của chúng tôi là hoàn toàn đúng đắn .



dscf5229.jpg
[/url]

Tượng đài ngọn lửa vĩnh cửu ở đầu làng Chùa Liên Hiệp Quốc



img8412.jpg
[/url]

Con kênh này là trục chính phân chia hai khu vực phải và trái của Làng Chùa Liên Hiệp Quốc



dscf5271.jpg
[/url]

Đường vào Linh Sơn Tự



dscf5258.jpg
[/url]

Đường vào chùa Tạng
 

tibet3217

Member
img8428.jpg
[/url]

Bình minh Lumbini



img8449.jpg
[/url]

Chùa Miến



img8456.jpg
[/url]

Chùa Thái



dscf5334.jpg
[/url]

Chia tay Lumbini Village Lodge và ông chủ trẻ năng động
 

tibet3217

Member
Con đường từ Lumbini đến biên giới Nepal - Ấn Độ là một con đưởng nhỏ băng qua những cánh đồng khô cằn , những nếp nhà tranh nghèo nàn và lẩn khuất đâu đó là những gương mặt khắc khổ , lầm lũi , cam chịu của những người dân Nepal thuần hậu ...



Xe chạy khoảng 30 phút thì dừng trước một văn phòng du lịch cách cửa khẩu khoảng 100 m . Chúng tôi gặp chủ văn phòng du lịch này để nhận 2 vé tàu rồi sang một chiếc taxi khác mang biển số Ấn Độ tiếp tục lên đường . Xe chạy thẳng qua cửa khẩu sang bên kia Ấn Độ một cách dễ dàng . Do hồi hộp , quan sát những người lính Nepal đứng đầy nơi cửa khẩu nên chúng tôi quên làm thủ tục xuất cảnh . Mãi đến khi xe dừng lại tại phòng xuất nhập cảnh của Ấn Độ thì người tài xế mới sực nhớ ra là chúng tôi chưa làm thủ tục xuất cảnh nên anh ta chỉ cho chúng tôi đi bộ quay lại . Không có gì đáng để lo ngại , một nụ cười và một câu hỏi hết sức chuyên nghiệp " May I help you ? " đã đón chào chúng tôi trong văn phòng xuất cảnh của Nepal . Trong tích tắc , họ đóng dấu vào hộ chiếu của chúng tôi để hoàn thành việc xuất cảnh và trước khi trả lại cho chúng tôi , họ xăm xoi hộ chiếu rồi thì thầm cái gì đó với nhau .Tôi còn nhớ mãi câu hỏi cuối cùng của họ ... " Where ' s Vietnam ? "



Chúng tôi quay trở lại làm thủ tục nhập cảnh Ấn Độ . Cũng không có gì phức tạp khi trên bàn đã có sẵn form nhập cảnh , chỉ việc điền vào . Văn phòng nhập cảnh khá đơn sơ với một chiếc bàn dài và vài ba nhân viên ngồi nhai trầu bỏm bẻm trước cửa . Sau khi nhận form từ chúng tôi , mộ gãt nhân viên xem xét lại một cách kĩ càng rồi thận trọng mở bàn lấy một con dấu bằng gỗ mà thoạt trông tôi có cảm tưởng nó có mặt từ lúc cửa khẩu này được mở , rồi đóng lên hộ chiếu của chúng tôi ... Tưởng xong , chúng tôi cười và nói " Thank you ... ! " nhưng đáp lại là thái độ lạnh lùng .Gã nhân viên ngước mắt nhìn chúng tôi rồi buông một câu : " Money .... ! " và tiền mãi lộ mà chúng tôi phải ói ra là 100 India Rupee mỗi người .



Vùng đất biên giới của Ấn Độ có tên là Sonauli khá đông đúc và nhộn nhịp như tất cả vùng biên giới khác . Người đi lại tấp nập , xe cộ đông đúc . Nhìn những chiếc xe bus chờ đầy người đến tận nóc , chúng tôi bắt đầu cảm thấy sự lựa chọn của mình khi thuê Taxi là đúng đắn ...



Đường từ Saunali về Kushinagar không phải là một con đường lớn nhưng khá đẹp khi băng ngang những cánh đồng trồng hoa cải vàng rực , băng ngang những khu rừng cây um tùm với lũ khĩ dạn dĩ ngồi tràn ra cả lề đường , băng ngang qua những lò mía nghi ngút khói và thơm lừng mùi đường ,băng ngang sang những thị trấn nhỏ nghèo nàn đang sôi động lên với chiến dịch bầu cử đang tiến hành trên toàn cõi Ấn Độ



Đoạn đường áng chừng 150km theo Lonely Planet đã dài hơn chúng tôi tưởng . Khi xe rẽ phải vào Kushinagar thì trời đã sụp tối . Bụng đói meo , chúng tôi lê gót vào khách sạn sang nhất của vùng này : khách sạn Pathik Niwas ( 600 R ) khi đồng hồ chỉ đúng 7 giờ tối



Một giấc ngủ chập chờn trong môt căn phòng đầy muỗi , phòng tắm rộng như cũ kỹ và dơ bẩn gợi nhớ đến thời kỳ bao cấp .... Mãi sau này tôi mới biết khách sạn này trông khá sang trọng ở bên ngoài nhưng đã xuống cấp nặng nề ở bên trong là một trong những khách sạn của công ty du lịch Ấn Độ quản lý ...



dscf5344.jpg
[/url]

Đã đến biên giới rồi .... Bên kia là đất Ấn



dscf5355.jpg
[/url]

Welcome to India



dscf5356.jpg
[/url]

Vùng đất Ấn ở biên giới có tên là Sonauli



dscf5352.jpg
[/url]

Hoàn tất thủ tục xuất cảnh , Goodbye Nepal



dscf5360.jpg
[/url]

Phòng xuất nhập cảnh trên đất Ấn Độ
 

tibet3217

Member
dscf5374.jpg
[/url]



Đường về Kushinagar



dscf5393.jpg
[/url]

Trên đường về nhớ đầy ....Chiều chậm đưa chân ngày ....



dscf5434.jpg
[/url]

Khách sạn sang nhất Kushinagar : Pathik Niwas có nhiều giá . Thấp nhất là 600R/đêm
 

tibet3217

Member
KUSHINAGAR



... Năm 543 trước công nguyên , Đức Buddha tiếp tục đi truyền đạo khắp nơi . Từ Vaishali Người đi về Pava , thủ phủ của quốc gia Malla . Đến Pava , đức Buddha nhận được một bữa ăn cúng dường của một người thợ rèn có tên gọi là Chunda . Thức ăn vừa trôi qua miệng , Đức Buddha đã cảm nhận ngay sự khác thường . Cái nóng gay gắt của vùng Bắc Ấn đã làm thức ăn bị thiu rất nhanh chóng mà Chunda không hề hay biết ...



Đức Buddha , sau đó cảm nhận thời khắc ra đi của mình đã điểm nhưng vẫn tiếp tục đi về Kushinagar , một làng quê hẻo lánh cách đó 6 dặm . Đến Kushinagar , Người tắm ở sông Kakuthi rồi lên nằm giữa những hàng cây Sa la đột nhiên nở hoa thơm một cách kì lạ . Đức Buddha nằm nghiêng một cách bình thản , đầu hướng về phía Bắc , chân phải đặt trên chân trái , mắt hướng về Annanda , một trong số đại đệ tử của người với một ánh mắt nhìn dịu dàng và giải thoát . Người nói : " Này Ananda , khi ta nhập Niết Bàn , Pháp và Luật mà ta đã dạy cho các con sẽ tiếp tục là người dẫn đường cho các con đến sự giải thoát .... "



Trong những giây phút cuối cùng , Đức Buddha nhìn khắp tất cả các đệ tử của mình và cất tiếng : " Hỡi các đệ tử , ta khích lệ các người , mọi vật đều sinh ắt có diệt , hãy tinh tấn ....! "



Câu chuyện này luôn làm tôi xúc động . Xúc động trước tấm lòng từ bi của Đức Buddha . Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời , Người vẫn ung dung , bình thản đón nhận và luôn nghĩ về chúng sanh : lo cho Chunda , nhận Subhadha làm đệ tử và để lại một lời khuyên tuy ngắn gọn nhưng hàm chứa trong đó là cả một chân lý cuộc sống nhiệm màu ....



Tình cảm xúc động đó luôn ngự trị trong tâm hồn tôi , trái tim tôi khiến cho tôi không khỏi rưng rưng khi đặt chân vào khu vườn Kushinagar , nơi chứng kiến giây phút cuối cùng của một bậc vĩ nhân .



Trung tâm của khu di tích là một khu đền thờ được xây dựng theo một motype khá lạ mắt , lờ mờ trong ánh sáng yếu ớt của một buổi sáng mù sương . Bên trong đền là một bức tượng Buddha trong tư thế khi Người ra đi , vàng rực một màu sáng linh thiêng . Tôi không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình khi quỳ bên cạnh Đức Buddha , im lặng và văng vẳng bên tai là những tiếng rì rầm của những lời cầu nguyện của những Phật Tử Thái Lan ….



… Vạn vật có sinh ắt có diệt …..!, tôi nhìn gương mặt bình thản của Người và thấy lòng minh than thản lạ kỳ



img8793.jpg
[/url]

Đường vào tháp chính



wol_error.gif
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1024x683.
IMG_8766.jpg




Tháp thờ tượng Phật nhập Niết Bàn



wol_error.gif
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1024x683.
IMG_8639.jpg


Toàn cảnh khu vườn nơi Phật nhập Niết Bàn



wol_error.gif
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 681x1023.
IMG_8771-1.jpg


Cây Sala , nơi Đức Buddha nằm trước khi nhập diệt
 

tibet3217

Member
img8664.jpg
[/url]

Tượng Đức Buddha khi nhập diệt . Tượng ban đầu làm bằng đồng đen nhưng sau đó được dát vàng bởi lòng thành kính của các Phật Tử Thái Lan , Miến Điện ...



wol_error.gif
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1024x683.
IMG_8721.jpg








w800.png
[/url]

Chân Phật



img8679.jpg
[/url]
 

tibet3217

Member
... Cũng như tất cả các thánh tích Phật giáo khác , xung quanh Kushinagar cũng có rất nhiều chùa của các quốc gia Phật giáo và đương nhiên không thể thiếu chùa Thái , Miến và Tạng . Nhưng ở đây , nổi bật hơn cả là chùa Miến Điện . Ngay từ lúc đứng trong vườn nơi Đức Buddha nhập diệt , nhìn về phía tay trái , vượt qua những rặng cây xanh xanh , ta đã có thể nhìn thấy màu vàng chói lọi của đỉnh tháp chùa Miến theo một phong cách không thể lẫn lộn . Theo con đường nhỏ dọc theo cây sala lịch sử ta sẽ đến góc vườn bên trái , nơi đó có một cái cổng rào đơn sơ dẫn qua chùa Miến . Tháp đẹp nhưng qua nhà Tăng bắt đầu có dấu hiệu của sự hoang phế . Điều này khiến cho tôi thật sự đau lòng , đau lòng như khi chứng kiến sự hoang tàn nơi chùa Sri lanka ở Lumbini . Xây một ngôi chùa nơi thánh địa đã khó , giữ cho nó trở thành một nơi tu tập và truyền bá Phật pháp thật sự còn khó hơn ... Kế bên chùa Miến , tôi thấy có một căn nhà nhỏ có ghi bản rằng nó được xây bởi Dalai Latma , tôi thành tâm đảnh lễ .



Bên cạnh chùa Miến là Linh Sơn Tự

Đó là một ngôi chùa khá lớn với một khu vườn rộng được trang trí bằng hình ảnh của tứ động tâm thu nhỏ và một chánh điện nhỏ nhưng khá ấm cúng . Bước vào chánh điện không một bóng người , hình ảnh một cành mai ( dù là mai giả ) kế bên tượng Phật cũng đủ làm tôi rưng rưng một nỗi nhớ quê hương . Nhưng chúng tôi không hy vọng gì nhiều về sự gặp gỡ đồng hương nơi đất khách , sự vắng lặng và tẻ nhạt ở Việt Nam Phật Quốc Tự nơi Lumbini đã làm mất đi sự hào hứng của chúng tôi mà khi ở quê nhà chúng tôi đã vẽ ra bao viễn cảnh tốt đẹp về việc nghe giảng Pháp trên đất Phật .



Chùa không có ai .... ngoại trừ một vài người Ấn Độ làm vườn nhìn chúng tôi bằng cặp mắt dò xét .



Chúng tôi tần ngần trước cổng và định chia tay với Linh Sơn Tự thì may thay có một cô từ trong nhà xe bước ra . Chúng tôi chắp tay chào " A DI ĐÀ PHẬT ... ! " thì nghe một câu trả lời bằng tiếng Anh rất rõ : " Are you Vietnamese ? " . Nói chuyện một lúc mới biết sư cô ấy là người Đài Loan đi chung một đoàn với vài người Mỹ , Anh , Nepal đang trọ tại Linh Sơn Tự . Ngoài vườn và chánh điện , Linh Sơn Tự còn có hai dãy phòng trọ cho thuê khá sạch sẽ . Hôm ở Lumbini , ông chủ Lumbini Village có gợi ý chúng tôi nên thuê phòng ở Linh Sơn , nhưng vì có mang theo một số đồ ăn mặn nên chúng tôi khướt từ chứ nếu không thuê phòng tại Linh Sơn sẽ là một giải pháp tốt vì vừa sạch sẽ , giá rẻ , vừa có thể tham gia đọc kinh theo thời khóa của chùa .



Nhờ sự hướng dẫn của sư cô người Đài Loan , chúng tôi mạnh dạn quay trở vào chùa một lần nữa và may thay chúng tôi đã gặp được Cô Thích Nữ Trí Thuần , trụ trì Linh Sơn Tự .



Hôm ấy là ngày kỵ của Sư Ông trụ trì , người đã có công khai sáng ra Linh Sơn Tự trên đất Kushinagar từ một ngôi chùa của người Hoa không ai chăm sóc .



Trong suốt 12 ngày hành hương trên đất Phật , có lẽ ngày hạnh phúc nhất của chúng tôi là ngày hôm ấy khi chúng tôi được đọc kinh bằng tiếng Việt , được đảnh lễ trong một ngôi chùa Việt và được dùng một bữa cơm chay thuần Việt không thể nào tuyệt vời hơn . Có thể cô Trí Thuần không để ý nhưng khi cầm bát cơm trắng dẻo thơm trên đất Phật , lòng tôi rưng rưng đến nghẹn ngào ....



Sau khi dùng cơm xong ,chúng tôi nghỉ ngơi một chút trong khu vườn của Chùa và đúng 2 giờ , một chiếc taxi cô Trí Thuần thuê dùm chúng tôi với giá 600R đã có mặt . Chúng tôi lên xe rời Linh Sơn Tự quay trở về Ghorapur để chuẩn bị đón chuyến tàu đêm lúc 10 giờ đi Varanashi .



DSCF5415.jpg


Chùa Miến ở Kashunagar



DSCF5462.jpg


Linh sơn tự



img8604.jpg
[/url]

Chánh điện của Linh Sơn Tự



DSCF5527.jpg


Chụp chung với sư cô Trí Thuần , trụ trì Linh Sơn Tự .



DSCF5443.jpg


Con đường chính ở Kushinagar



DSCF5449.jpg


Mưu sinh



DSCF5457.jpg
 

tibet3217

Member
Gorakhpur



Nằm giữa Kushinagar và Sonauli ,Gorakhpur là một thị trấn nhỏ nhưng đông đúc , náo nhiệt . Nhưng điều đáng ngạc nhiên là tất cả các đoàn hành hương đều đi ngang qua Gorakhpur nhưng chẳng ai dừng lại . Bởi lẽ chẳng có gì để xem ở Gorakhpur ngoại trừ một số ngôi đền của Ấn Độ giáo mà ở bất kỳ nơi nào trên đất Ấn chúng ta đều có thể nhìn thấy . Sự đông đúc và náo nhiệt mà ta thấy được ở Gorakhpur không phải vì đây là một địa điểm hành hương hay có thắng cảnh mà vì ở đây có nhà ga trung tâm lớn nhất bang Uttar Pradesh . Cách biên giới Nepal - Ấn Độ khoảng 150 km và cách Kushinagar khoảng 60km , bạn bắt buộc phải dừng chân ở Gorakhpur nếu muốn đi tiếp đến các thánh tích Phật giáo khắc bằng một phương tiện mà tất cả người dân Ấn Độ khuyên dùng : Đó là xe lửa .



Xe lửa … ! Vâng có rất nhiều xe lửa từ Gorakhpur . Ở đây có những chuyến tàu đi Varanasi , trung tâm của Ấn Độ giáo bên sông Hằng , đi Bothgaya ( Bồ Đề đạo tràng ), thánh tích quan trọng nhất của Phật Giáo và đến New Dehli , thủ đô của Ấn Độ .



Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi thẳng lưng trong một chiếc taxi của thập niên 70 cùng với một anh chàng tài xế bảnh chọe , đầu tóc láng mượt nhưng miệng lúc nào cũng nhổ nước trầu phèn phẹt , chúng tôi được thả xuống nhà ga Gorakhpur ồn ào và bụi bặm .



Chuyến tàu đi Varanasi của chúng tôi sẽ khởi hành lúc 10 giờ đêm . Nhưng theo tất cả những thông tin mà chúng tôi thu nhặt được từ lúc ở Việt Nam thì trễ giờ là một trong những đặc điểm của hệ thống đường sắt Ấn Độ nên chúng tôi quyết định thuê khách sạn để hành lý , tranh thủ ngó nghiêng cái thị trấn Gorapur này và cũng để ngả lưng nghỉ ngơi chút ít trước khi lên đường . Chúng tôi chấm khách sạn Bobina vì theo lời quảng cáo của Lonely Planet , đó là một khách sạn tốt nhất và sang nhất vùng này với tiêu chuẩn của một resort ( 600 R = 240.000 ) nhưng anh chàng tài xế vùng Kushinagar hình như ít khi đi Gorakhpur nên mặc dù đã lượn vài vòng , hỏi thăm khắp chốn anh ta cũng đã không tìm ra ( anh ta không biết tiếng Anh ) . Chúng tôi đành ra hiệu cho anh ta thả chúng tôi xuống trước nhà ga để chúng tôi tự tìm một khách sạn khác .



Và lựa chọn thứ hai là Elora Hotel ( cũng theo Lonely Planet ) . Đó là một khách sạn nằm đối diện với cổng chính của nhà ga , trên lầu 1 của một tòa nhà 3 tầng cũ kỹ , đông đúc và nhộn nhịp với những hàng quán la liệt trước cổng vào . Chúng tôi leo lên tầng 1 và hỏi thuê một phòng thượng hạng , sang trọng nhất ( có tivi , máy điều hòa , nước nóng ) với giá 130R = 52.000 cho 5 tiếng nghỉ ngơi tại đây .



Bước dọc theo một đoạn hành lang dài , sâu hun hút , nhờ nhờ tối , chúng tôi dừng chân trước cửa phòng 103 và hồi hộp trước cái đấm cửa trông như từ nhiều thế kỷ trước còn sót lại . Loay hoay một lúc , mới mở được cửa để bước vào căn phòng thượng hạng .



Chủ nhân của nó đã không nói dối , phòng có tivi ( 14 inch ) , có máy điều hòa ( để ở góc phòng nhưng không bật vì bên ngoài trời lạnh rồi ) , có nước nóng ( 7 giờ tối mới có ) và ngoài những thứ đó ra , tất cả những gì còn lại trong phòng luôn gợi cho tôi cảm giác mình đang sống trong khung cảnh của phim “ Triệu phú ổ chuột “ mà tôi đã có dịp xem trước khi lên đường . Đó là một căn phòng tồi tàn , ẩm thấp với những khung cửa đầy bụi , những chiếc ly uống nước cáu bẩn và phòng vệ sinh dạng hố xí bệt đầy những vết bẩn đang phơi bày tất cả sự tàn tạ của nó dưới ánh đèn vàng vọt .



Không thất vọng lắm vì hầu hết tất cả những khách sạn gần nhà ga ở Việt Nam cũng trong tình trạng tương tự như vậy , thậm chí anh bạn đồng hành của tôi còn xuýt xoa trước vẻ cũ kỹ và dơ bẩn đó . Cùng với đoạn hành lang mờ tối và những bóng người Ấn Độ cam chịu lặng lẽ lướt qua mặt chúng tôi , anh bạn tôi đã tìm thấy những chất liệu tuyệt vời cho những bức ảnh mô tả một cuộc sống , một tâm trạng khắc khoải của phận người nơi đất khách .



Chúng tôi đi vào ga để quan sát . Gorakhpur là một ga lớn với 16 đường tàu . Người đông một cách khủng khiếp nhắc nhở cho chúng tôi biết rằng Ấn Độ là quốc gia đông dân thứ nhì thế giới . Luôn luôn có tàu đến và tàu đi . Phòng bán vé đầy người với 20 cửa bán vé nhưng cửa bán vé cho người nước ngoài thì đóng im ỉm ( tốt nhất nên nhờ đại lý du lịch mua ) . Tuy đông , nhưng cách làm việc của họ khá khoa học . Tất cả các toa đều có danh sách các hành khách kèm số ghế , số giường . Danh sách này được in ra và dán trên những bản thông báo trong sân ga trước giờ tàu chạy và được dán trên cửa toa . Trong phòng bán vé còn có máy để hành khách tự kiểm tra số ghế của mình và số lượng ghế thừa ở mỗi chuyến để mua vé cho thích hợp .



Tò mò quan sát một toa tàu vừa ghé đến , chúng tôi hoảng kinh khi thấy giường sleeper không giống như ở Việt Nam . Hoàn toàn không có toa riêng , sleeper chỉ là một cái ghế dài đặt liên tiếp nhau trong một toa . Tài sản đương nhiên phải tự giữ lấy . Những thông tin về nạn trộm cắp trên tàu đã khiến chúng tôi quyết định đổi vé sleeper lấy vé ở toa AC sleeper ( có nghĩa là toa hạng nhất ) . Quay trở lại phòng bán vé để hỏi nhưng chẳng ai giải quyết . Mãi một lúc sau mới xuất hiện một tay nghe chúng tôi trình bày . Hắn giải thích dài dòng nhưng sau khi chúng tôi đưa cho hắn 600R thì hắn thu lại vé cũ rồi đưa cho chúng tôi một tờ giấy ghi nghệch ngoạch số ghế , số toa rồi biến mất .



9 giờ đêm , chúng tôi có mặt ở sân ga . May thay đoàn tàu đi Varanasi khởi hành tại Gorakhpur nên khá đúng giờ . Chúng tôi đi như chạy để tìm kiếm toa của mình vì đoàn tàu quá dài ( gần 40 toa ) . Không hú còi , không báo hiệu …đúng 10 giờ đoàn tàu lừng lững rời khỏi ga trong nỗi sợ hãi mơ hồ của chúng tôi . Chúng tôi chỉ kịp nhảy lên toa của mình trong tích tắc trước khi tàu rời bến .



Toa tàu VIP của chúng tôi có tất cả 9 giường ( Việt Nam 4 giường ) và chẳng ai chịu nằm đúng số giường của mình cả . Khi chúng tôi lên đến nơi thì các giường dưới đã có người nằm cả , chỉ còn 2 chiếc giường trên cùng nên đành phải leo lên . Không khác mấy so với toa sleeper , cũng là những chiếc giường được gắn bởi những thanh sắt xuống sàn toa . Chăn , nệm phải tự đi lấy . Và tôi đã thật dại dột khi trùm một cái chăn lên người để sáng hôm sau phát hiện ra môi của mình sưng lên , nổi mụn nước do chuyến viêng thăm của một em côn trùng bé nhỏ nào đó .



Trong lúc anh bạn đồng hành đã ngáy khò khò , suốt đêm hôm đó tôi không thể nào chợp mắt được vì lo lắng cho điểm đến kế tiếp .Trên tàu không hề có bản hiệu , không hề có loa phát thanh …mà đoàn tàu này lại dừng ở nhiều ga . Làm cách nào để biết ga nào là ga Varanasi ?



Nhưng cuối cùng sự lo lắng của tôi cũng hơi dư thừa .Ga Varanasi là một ga lớn nên người xuống khá đông . Khoảng 6 giờ sáng , một nhân viên của tàu đi dọc các toa và gào lên : Varanasi …Mọi người lục tục ngồi dậy . Tôi nhảy phắt xuống sàn tàu rồi kéo vali ầm ầm chạy ra cửa sau khi đã cẩn thận hỏi lại một anh trông có vẻ trí thức rằng “ Varanasi here ? “ và được anh ấy xác nhận : “ yes “ .



Một làn sóng người ồ ạt nơi các toa chen lấn nhau thật khủng khiếp vì nghe nói tàu chỉ dừng khoảng 10 phút . Vừa bước xuống sân ga tôi bị đám đông đó cuốn đi tức khắc để khi đến cửa ra vào , tôi thoảng thốt nhận ra , người bạn đồng hành của tôi đã biến mất ….



dscf5565.jpg
[/url]

Ga Gorakhpur



dscf5533p.jpg
[/url]

View từ Elora Hotel



dscf5554.jpg
[/url]

Bên trong nhà ga



dscf5549.jpg
[/url]



dscf5537.jpg
[/url]

Lối lên Elora hotel
 

tibet3217

Member
... Tôi đứng bơ vơ giữa dòng người đông đúc với một tâm trạng hoảng hốt thật sự . Tôi vẫn còn tiền trong người cùng hộ chiếu nhưng vé máy bay thì anh bạn đồng hành đã giữ . Tôi cũng không biết làm cách nào và nhờ cậy ai để tìm anh giữa một biển người xung quanh mình , giữa một nhà ga xa lạ và một đất nước xa lạ …Và rồi sau đó , một người Ấn Độ đến bên cạnh tôi và nói với tôi bằng một thứ tiếng Anh lơ lớ mà phải tập trung lắm tôi mới hiểu được . Anh ta hỏi tôi đã có khách sạn chưa và muốn chở tôi đến một số khách sạn mà anh ta biết . Khi tôi lúng búng trong miệng “ I lost my friend … “ thì anh ta chỉ về hướng ngược lại và ra hiệu rằng đã thấy bạn tôi đi về hướng đó .



Tôi mừng suýt phát khóc vì biết rằng đó không phải là cửa ra và chắc chắn khi không thấy cửa ra , anh bạn của tôi sẽ quay lại nên tôi quyết định dứt khoát mình sẽ đứng ngay cửa ra vào để chờ đợi … Đúng như tôi đã nghĩ , khoảng 10 phút sau đó , anh bạn của tôi xuất hiện và cũng mừng rỡ khi nhìn thấy tôi đang ngồi bần thần nơi cửa ra vào . Chúng tôi ngồi bàn bạc vói nhau và thống nhất để tôi ở lại giữ đồ , còn anh bạn tôi sẽ chạy ra ngoài để tìm taxi .



Chúng tôi phải cẩn thận như thế vì đêm hôm trước ở Kashunagar , tôi đã dành khá nhiều thời gian để tham khảo Lonely Planet về Varanasi . Điều làm chúng tôi cảm thấy lo ngại nhất đó là lời cảnh báo về nạn lừa đảo tại Varanasi . Lonely Planet ghi rằng ở Varanasi có rất nhiều tên lái xe Richshaw hoặc taxi hay chở khách vào những khu tối để trấn lột rồi đưa ra lời khuyên rằng nếu bạn đi bằng xe lửa đến Varanasi thì nên đặt phòng trước tại khách sạn , sau đó nên kêu khách sạn đến đón để an toàn . Và đặc biệt khi đến Varanasi vào sáng sớm hoặc tối thì không nên rời khỏi nhà ga . Tin theo khuyến cáo của Lonely Planet , ngay từ lúc ở Kushinagar , chúng tôi đã gọi điện đặt phòng tại Scindhia Guest House ( www.scindhiaguesthouse.com ) và được chủ nhân hứa hẹn rằng khi nào đến ga , chúng tôi gọi điện thì họ sẽ cho người ra đón . Nhưng khi chúng tôi đến rồi gọi điện thoại thì họ lại bảo khách sạn chưa có người làm nên không có ai đón và nói chúng tôi nên tự đón xe đến , đồng thời họ cũng nói giá xe là khoảng 60R để chúng tôi yên tâm trả giá .



Khi anh bạn tôi đi rồi , tôi kéo sát chiếc va li vào mình và giữ chặt cái ba lô đựng máy ảnh . Trong một buổi sáng giá lạnh , sân ga đông nghẹt người nằm ngồi la liệt trên sân , phơi bày tất cả sự nghèo khổ cùng cực . Tôi không thể không động lòng trước những người Ấn Độ đen đúa , đi chân đất quấn quanh mình một chiếc chăn mỏng co ro trong cơn lạnh , những người phụ nữ nằm thiêm thiếp trên sân ga , những người đàn ông đang hồn nhiên đánh răng bằng một cành cây được bán giá 1R …. Tất cả những con người đó đang lướt qua trước mặt tôi một cách bình thản , nhẫn nại và cam chịu .Thỉnh thoảng họ quay lại nhìn tôi với một cặp mắt dò xét như đang nhìn ngắm một gã nhà giàu , sang trọng , rởm đời ….Tôi không thể tưởng tượng nổi , những hình ảnh nghèo khổ và dơ bẩn như thế lại có trên đất Phật , trên đất nước Ấn Độ , một đất nước có một nền văn minh cổ đại huy hoàng có ảnh hưởng sâu sắc đến nhiều quốc gia khác trên thế giới , một quốc gia hàng đầu tại châu Á về tin học , có sản lượng công nghiệp đứng hạng 10 thế giới …. Tôi sẽ giải thích và dạy cho học trò thế nào khi thực tế mà tôi nhìn thấy hoàn toàn không giống như những gì mà sách giáo khoa đã mô tả … ?



Anh bạn tôi đã trở lại cùng với một gã tài xế xe Richshaw ( một dạng giống xe lam ở Việt Nam ) thỏa thuận sẽ chở chúng tôi đến nơi chúng tôi yêu cầu . Sự thất tín của Scindhia Guest House đã làm chúng tôi mất cảm tình nên chúng tôi đẩy nó xuống thành sự lựa chọn thứ hai và đưa khách sạn Hotel Ganges View lên thành lựa chọn thứ nhất dù giá ở Ganges View là khá mắc ( 2500R = 60 usd /đêm ) .



Chiếc Richshaw run lên bần bật và gã tài xế vừa chạy xe vừa huyên thuyên với chúng tôi về Varanasi , chê bai những khách sạn mà chúng tôi đã lựa chọn . Chúng tôi ngồi im không đáp trả , phần vì quá mệt , phần thì không muốn tạo điều kiện cho gã có thể đưa chúng tôi đến một khách sạn nào đó tồi tệ hơn . Khoảng 20 phút sau đó , chúng tôi vào khu Old city , khu phố cổ của Varanasi và Hotel Ganges View nằm kế bên sông Hằng tuyệt đẹp với phòng khách chẳng khác gì một galary tranh . Nhưng thật xui xẻo , tất cả phòng ở đây đều đã có khách .



Chúng tôi đành quay ra kêu gã tài xế chở đến Scindhia Guest House . Dù gì chúng tôi cũng đã đặt phòng tại đây nên không sợ không có phòng .Và rồi sau đó ít phút , rắc rối bắt đầu ập đến khi gã tài xế dừng lại trước cửa một guest house nhỏ mang tên Sidarta và bảo đó chính là Scindhia . Tôi dứt khoát không đồng ý và giải thích rằng chúng tôi đã đặt phòng tại Scindhia và chúng tôi chỉ muốn đến Scindhia thôi . Gã tỏ vẻ khó chịu rồi giải thích dài dòng rằng Sindhia nằm ngay bờ sông , muốn đi vào đó không thể chạy bằng xe được mà phải đi bằng thuyền rồi sau đó tiếp tục chở chúng tôi đến một guest house khác trong một ngõ hẹp . Biết đã rơi vào tay của một gã cò khách sạn , anh bạn tôi dứt khoát bước xuống , trả tiền . Sau đó chúng tôi đi ngược ra con đường chính của khu old city .



Một gã tài xế khác lại xuất hiện chèo kéo . Rút kinh nghiệm , chúng tôi đưa tên Scindhia Guest House và nhấn mạnh rằng chúng tôi chỉ cần đến đó . Nếu chở đi được thì đi không thì thôi . Gã tài xế này giải thích với chúng tôi rằng đường vào Scindhia rất nhỏ , xe không chạy vào được , nếu chúng tôi muốn đến đó thì phải đi bộ từ đường chính vào hết 2,5km . Tôi dứt khoát đồng ý đi bộ và có nói thêm nếu gã dẫn chúng tôi đến tận nơi , chúng tôi sẽ trả thêm tiền . Cuối cùng chúng tôi đồng ý giá mà gã đưa ra là 100R để gã đưa chúng tôi đến tận khách sạn . Trước khi lên xe , tôi nói với gã rằng nếu không đưa chúng tôi đến nơi chúng tôi sẽ không trả tiền . Gã nhìn tôi ra vẻ thành thật và nói với tôi rằng : “ You should believe me , now see my eyes …” nhưng sau sự cố vừa rồi , tôi đã mất đi thiện cảm với người dân Varanasi . Tôi không thèm nhìn vào mắt gã mà phẩy tay một cách thờ ơ , tôi bảo : “ Let’s go ! “ .



Xe chạy theo con đường chính đó về phía trước khoảng 10 phút rồi dừng lại trước một con hẻm . Chúng tôi bước xuống , kẻ vác ba lô , người kéo vali đi theo gã tài xế luồn vào trong con hẻm đó . Chúng tôi thật sự không nhớ nổi mình đã quẹo bao nhiêu lần , rẽ trái hay rẽ phải , chúng tôi chỉ biết cắm cúi bước theo gã tài xế đang ung dung đi phía trước . Chúng tôi như bị lạc trong một trận đồ bát quái những con hẻm nhỏ vừa đủ cho một con bò đứng và một người đi ngang qua , những con hẻm nhỏ đầy phân bò lớp nhớp dưới chân , rác rưởi lềnh khênh băng qua những ngôi đền Hindus giáo rực rỡ sắc màu , những ngôi nhà nhỏ bé vang rền tiếng cầu nguyện ...



Sau gần 15 phút rẽ trái , rẽ phải , rồi rẽ trái ….chúng tôi bước những bước cuối cùng trên những bậc thang . Khi bước lên tới đỉnh chúng tôi thở dài khoan khoái khi thấy mở rộng trước mắt mình con sông linh thiêng bậc nhất của Ấn Độ : Sông Hằng ….



Scindhia Guest House có một vị trí khá đẹp nằm ngay Scindhia Ghat , một nơi tắm sông đông đúc nhất tại Varanasi . Chúng tôi chọn phòng đẹp nhất ( trên cao , có view nhìn ra sông Hằng , phòng tắm riêng , có balcony ) với giá 1200R = 480.000 và hoàn toàn hài lòng với sự lựa chọn này vì phòng rất sạch sẽ , thoáng đãng , dễ thương . Sáng sớm ngày hôm sau khi tôi và anh bạn đồng hành từ balcony của Scindhia , chĩa máy chớp liên tục cảnh mặt trời đỏ lựng trên dòng sông Hằng huyền bí , một lần nữa chúng tôi lại tán đồng với nhau rằng Scindhia là một sự lựa chọn đúng đắn nhất .



DSCF6061.jpg


Đường chính của khu Old City - Varanasi



DSCF6054.jpg


Ngõ quẹo vào Sindhia Guest House



DSCF6049.jpg


Những ngõ hẹp



DSCF6042.jpg




DSCF5998.jpg


Điểm cuối của ma trận
 

tibet3217

Member
Sarnath



Chủ nhân của Scindhia Guest House là một thanh niên trẻ , nói tiếng Anh rất lưu loát và một phong cách làm việc rất chuyên nghiệp . Thú thật nếu có cơ may quay trở lại Varanasi một lần nữa thì tôi cũng sẽ quyết định chọn Scindhia Guest House vì phong cách làm việc chuyên nghiệp hiếm có đó . Ở đây có đầy đủ những dịch vụ cần thiết để phục vụ bạn . Chúng tôi mua một tour đi Sarnath ( Vườn Lộc Uyển ) với giá 150R / pax và đúng 10 giờ như đã hẹn , một người đàn ông trung niên xuất hiện dẫn chúng tôi đi ngược ra cái mê trận đường phố ngoằn nghèo rồi giao chúng tôi cho một gã đầu trọc lái richshaw biết lõm bõm vài tiếng Anh . Chúng tôi thỏa thuận với nhau là trước khi đi Sarnath , y sẽ chở chúng tôi đi đổi tiền và thuê xe để ngày mai chúng tôi đi Bothgaya ( Bồ Đề Đạo Tràng ) và chúng tôi sẽ trả thêm cho y một số tiền ( 100R )



Chúng tôi như chìm trong một không khí hỗn loạn với những đường phố đầy người , đầy xe , đầy bụi …. Chiếc Richshaw già nua long sòng sọc , chạy một cách khổ sở trên những con đường hẹp và may thay những phương tiện giao thông khác đều tránh nó như tránh một con chó già ghẻ lở đang hung hãn trong một cơn điên dại giữa trưa nắng . Gần một tiếng đồng hồ sau chúng tôi có mặt tại Sarnath , thánh địa thứ 3 trong tứ động tâm ( Bốn thánh tích của Phật giáo làm lay động tâm hồn của Phật Tử ) . Nơi này cách Varanasi 7km .



Sarnath được các Phật tử biết đến với một cái tên gọi khá gần gũi là vườn Lộc Uyển ( hay vườn Nai ) .



... Chuyện kể rằng , sau khi tìm thấy chân lý giải thoát nhiệm màu tại Bodhgaya ( Bồ Đề đạo tràng ) đức Buddha quyết định sẽ mang chân lý ấy đi truyền lại cho nhiều người khác để thực hành thoát khỏi cái khổ đang đeo đuổi con người . Người vượt qua một đoạn đường dài gần 210 km trên đôi chân trần để trở về Varanasi . Tại sao lại là Varanasi mà không phải là một nơi khác ? Sau này một số người quá khích đã gán ghép rằng sở dĩ đức Budha quay trở lại Varanasi vì Ngài muốn tuyên chiến với Ấn Độ giáo , tôn giáo đang thống trị đời sống tâm linh của người Ấn Độ , tôn giáo mà Người đã từng theo và sau đó từ bỏ vì nó đã không giúp Người tìm ra nguyên nhân vì sao con người khổ và làm cách nào để vượt qua cái khổ đó . Nhưng tôi không tin . Tôi có một niềm tin sâu sắc rằng , đức Buddha từ bi của tôi sẽ không có suy nghĩ như thế khi chính Người đã chỉ rõ cho tôi biết rằng tham , sân , si chính là nguyên nhân của sự khổ . Tôi chỉ lờ mờ suy đoán rằng Người chọn Varanasi để quay trở về chẳng qua vì lòng nhân từ , Người muốn những người bạn cùng đi tìm chân lý với mình năm xưa sẽ ngộ ra những gì mà Người đã nhìn thấy .



Năm xưa khi mới từ bỏ cuộc sống vương giả , đức Buddha đã từng có thời gian tu tập cùng với 5 người bạn là Kondana ( Kiều Trần Như ) , Bhaddiya , Vappa , Mahanama , Assaji . Nhưng lối tu khổ hạnh mà mọi người theo đuổi đã không giúp Đức Buddha nhìn thấy được chân lý giải thoát nhiệm màu mà Người chỉ thấy thân thể mình ngày càng kiệt quệ như một ánh đèn trước gió nên Người quyết định bỏ lối tu này bất chấp sự phản đối và sau đó là khinh miệt của những người bạn đồng tu . Đức Buddha đã đi một con đường khác , theo ý mình , theo suy nghĩ của trái tim từ bi của chính mình và Ngài đã tìm thấy chân lý giải thoát .



Và giờ đây Ngài đã quay trở về . Sau gần hai tháng trời ròng rã đi bộ , đức Buddha đã đến được Sarnath , nơi mà năm người bạn đồng tu của Ngài vẫn đang miệt mài tu tập theo lối tu khổ hạnh . Ban đầu họ có ý không chào đón Ngài vì cho rằng Ngài là người thấp kém đã không theo đuổi đến cùng con đường tu hành nhưng khi đức Buddha đến gần họ đã phải thay đổi thái độ khi nhìn thấy một khí chất ung dung tự tại toát ra từ con người của Ngài . Trước thái độ hoài nghi của 5 người anh em khi biết mình đã giác ngộ , đã tìm thấy chân lý giải thoát , Đức Buddha đã giảng giải cho họ những gì mà mình đã chiêm nghiệm thấy ở Bodhgaya về con đường giải thoát : con đường trung đạo .



Người giảng giải rằng , con đường tu tập tìm kiếm sự giải thoát đúng đắn phải là một con đường nằm giữa hai bờ thái cực là đắm chìm trong dục lạc thấp hèn hoặc từ chối tất cả mọi thứ mà chính bản thân chúng ta nghĩ nó là dục lạc thấp hèn đến mức độ hủy hoại thân thể . Không chạy theo dục lạc thấp hèn và cũng không ép xác , khổ hạnh đó mới chính là con đường tiến đến sự giải thoát đúng đắn nhất .



Con người chúng ta đang ngụp lặn trong một bể khổ lớn lao . thế nào là khổ ? Sinh , lão , bệnh , tử là khổ . Sầu , bi , ưu , não là khổ , gần gũi với những gì ta không thích là khổ , xa lìa những gì ta thích là khổ , cầu không được , ước không thấy cũng là khổ … Xét ra cả cuộc đời con người , mấy ai không vướng vào cái sự khổ đó ….



Vì sao chúng ta lại khổ như vậy ? Do lòng tham , sân , si kết tụ trong người và ngày càng lớn dần rồi sau đó nó chi phối tâm tư chúng ta , chi phối hành động của chúng ta để rồi chúng ta phải gánh chịu những hậu quả do chính chúng ta tạo ra .



Vậy làm cách nào để hết khổ ? Tìm cách loại trừ , quăng bỏ , chấm dứt lòng tham , sân si trong lòng của mỗi chúng ta .



Làm cách nào để loại trừ ? Hãy hiếu đúng về nguồn gốc của cái khổ, hãy suy nghĩ đúng , cẩn thận trong lời nói , không phạm giới luật , không sát sinh , làm nhiều điều tốt , luôn sáng suốt trong tư duy …làm được như thế tâm hồn chúng ta sẽ bình an …. Cái khổ do tâm chúng ta tạo ra sẽ tan biến ….



Những lời lẽ thuyết giảng của Đức Buddha quá nhiệm màu . Như một tấm gương lâu ngày bị bụi bám mờ , nay có người lau rửa , soi rọi làm nó đột nhiên bừng sáng , 5 anh em đồng tu với Người đã ngộ ra tất cả chân lý giải thoát . Họ quyết định đi theo con đường của đức Buddha và từ đó Tăng đoàn đầu tiên của Phật giáo đã ra đời .



Bao nhiêu mùa mưa đã trôi qua , từ một tăng đoàn có sáu người nay Phật giáo đã trở thành một trong ba tôn giáo lớn nhất thế giới với hàng triệu triệu tín đồ . Cho dù rất nhiều người tô vẽ bài thuyết pháp đầu tiên của Đức Phật nơi vườn Sarnath bằng những tên gọi mỹ miều như : Kinh chuyển pháp luân , tiếng sư tử hống nơi vườn Nai …nhưng đối với một người kiến thức thấp kém như tôi , cái cốt lõi của bài thuyết pháp đầu tiên này vẫn không thay đổi . Nó đã chỉ ra nguyên nhân nỗi thống khổ của con người và đưa ra con đường sáng suốt nhất để vượt qua được nỗi khổ đó . Sẽ còn rất lâu tôi mới có thể hiểu hết những gì Đức Buddha đã nói trong bài thuyết pháp đầu tiên nơi Sarnath nhưng những hiểu biết nông cạn , hời hợt ban đầu về nó cũng đã đủ mang lại cho tôi một sự cân bằng trong cuộc sống đang có quá nhiều bất an ….
 

tibet3217

Member
.. Chúng tôi mua vé vào cổng của khu di tích Sarnath với giá 100R/pax . Nhìn từ bên ngoài Sarnath chẳng khác gì một công viên lớn , xanh rì một màu xanh của cỏ . Nhưng chỉ vài bước chân sau đó người ta đã thấy hiển hiện trước mắt mình một cái tháp vĩ đại màu gạch đỏ . Đó chính là tháp Dhamekh . Đại tháp Dhamekh này được xây dựng từ thời vua Ashoka ( khoảng thế kỷ III Tcn ) có chiều cao khoảng 44m , đường kính mặt đáy khoảng 27m để ghi nhận nơi Đức Buddha giảng bài pháp đầu tiên cho những người bạn đồng môn . Xung quanh tháp có khắc chạm khá nhiều hoa văn nhưng phần lớn ở trên cao nên tôi không thể nào nhìn kỹ được . Giữa trưa nắng nhưng bóng của ngôi tháp vẫn in trên mặt đất một vòng tròn mát rượi che chở cho những Phật tử nhiệt thành đang âm thầm , lặng lẽ đi từng bước theo chiều kim đồng hồ bất chấp cái nhìn lạ lùng của những đứa bé Ấn Độ bán hàng rong .



Kế bên tháp Dhamekh là chùa Sri Lanka được xây dựng với motype gần giống Tháp Đại Giác ở Bodhgaya nhưng chúng tôi thật không may khi đến gần giữa trưa nên ngôi chùa đã đóng cửa . Đối diện với ngôi chùa này là một khoảng sân rộng được ghi chú là vườn Lộc Uyển năm xưa và nằm ngay kế bên là bộ Kinh chuyển pháp luân được khắc bằng nhiều thứ tiếng , trong đó có cả tiếng Việt , được đặt vòng quanh một nhóm tượng tái hiện lại cảnh Đức Phật đang truyền pháp dưới một góc cây bồ đề . Tôi nghe nói cây bồ đề này được chiết ra từ cây bồ đề nguyên thủy mà Đức Phật đã từng ngồi thiền để tìm ra chân lý thoát khổ ở Sri Lanka nên rất linh thiêng .



Tôi ngồi trú dưới bóng mát của tháp Dhamekh , nhìn qua bãi cỏ xanh xanh và lướt cặp mắt của mình đến từng viên đá màu đỏ ấm nóng đang lặng lẽ im lìm trong cái nắng gay gắt . Những viên gạch đó là chứng nhân của một thời huy hoàng của Phật giáo với hàng trăm tự viện mọc lên xung quanh tháp Dhamekh . Đồng thời sự đổ nát , những vết lở lói của những bức phù điêu cũng đã gợi cho tôi một cảm giác xốn xang như đang chứng kiến sự tàn phá khi Ấn Độ rơi vào tay của người Hồi giáo và Mông Cổ . Hàng trăm tự viện bị các tiểu vương Mughal phá hủy để lấy gạch xây nhà . Những viên gạch không biết cất tiếng kêu than , khóc lóc cho sự tàn phá bởi bàn tay của con người nhưng may thay những phần còn lại của nó cũng vẫn đủ sức kể lại nhiều thứ cho những người hậu thế



Bước chân ra khỏi Sarnath , đột nhiên tôi bật cười . Người Ấn Độ đã từng tàn phá những thánh tích Phật giáo nhưng bây giờ họ không thể phủ nhận được , đám tro tàn của những phế tích đó đã cứu giúp họ , đã mang lại cho họ một nguồn sống , nguồn thu nhập và tôi tin chắc rằng họ sẽ không đời nào tàn phá nó lần thứ hai .



img8906.jpg
[/url]

Đại tháp Dhamekh



img9043.jpg
[/url]



img8965.jpg
[/url]

Hoa văn trên tháp Dhamekh



img8988.jpg
[/url]

Nền của những tự viện xung quanh tháp Dhamekh



img9009.jpg
[/url]

Những hoa văn trang trí dưới chân những tự viện đổ nát
 

tibet3217

Member
img9026.jpg
[/url]

Những phế tích vẫn đủ sức kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện ...



img8874.jpg
[/url]

Chùa Sri Lanka



img8892.jpg
[/url]

Kinh chuyển pháp luân ( bài thuyết giảng đầu tiên của Đức Phật ) bằng tiếng Việt



img9068.jpg
[/url]

Con đường chính của Sarnath



img9063.jpg
[/url]
 

tibet3217

Member
Sông Hằng



... Chúng tôi quay trở về đến Guest House lúc 4 giờ chiều và đặt một tour đi thuyền trên sông Hằng lúc 5 giờ với giá 150R/pax . Lúc sáng khi chúng tôi vừa đến Scindhia , trong lúc lang thang ngoài bờ sông , chúng tôi đã được rất nhiều người mời chào đi thuyền trên sông Hằng với giá 100R nhưng chúng tôi không quan tâm vì lý do an toàn . Đúng 5 giờ chúng tôi được một người đàn ông già nua , ốm yếu dẫn xuống bến sông rồi leo lên một chiếc thuyền nhỏ . Trên thuyền đã có một cậu bé khoảng 15 tuổi đợi sẵn với đôi mái chèo trên tay .



Vượt qua những đám rác rưởi đầy dẫy trên mặt sông , chiếc thuyền nhẹ nhàng đưa chúng tôi lướt về phía trước



Tôi không có cảm tình với sông Hằng . Một sự tan vỡ của niềm tin tràn ngập trong tôi khi lần đầu tiên tôi giáp mặt con sông linh thiêng này . Những tranh ảnh của trang photo mà tôi từng coi trước đó về sông Hằng đã gây choáng và làm tê liệt tất cả cảm giác về cái đẹp trong người tôi . Cái ánh nắng vàng vàng dịu dàng của buổi sớm mai , cái màu đỏ ma quái của buổi hoàng hôn , cái bàng bạc của buổi bình minh đầy sương mù và những cánh chim chới với , nháo nhác xung quanh những con thuyền con bé nhỏ trôi một cách lặng lẽ trên sông đã khiến tôi khao khát một lần được diện kiến .



Và giờ đây khi diện kiến nó , bao nhiêu thiện cảm tôi dành cho nó đã tan biến như bong bóng xà phòng . Người ta đã loại ra khỏi khuôn hình những cái bình thường nhất , những cái hiển nhiên phô bày trước mắt để trưng ra cho mọi người thấy những khuôn hình tuyệt vời làm xao xuyến những trái tim đa cảm …. Chẳng có bất kỳ một tấm hình nào cho tôi thấy những bậc thang xuống sông nhơm nhớp đầy phân bò , rất nhiều và rất nhiều rác rưởi trôi lều bều trên sông … Bờ sông trông như một nhà vệ sinh công cộng khổng lồ , nơi mà người ta có thể tắm , giặt , đi vệ sinh , đánh răng …



Với tâm trạng bực bội và thất vọng nên tôi ngồi im trên thuyền và nhìn sông Hằng đang trôi qua dưới mái chèo một cách lãnh đạm .



Nhưng sông Hằng quả thật là một con sông linh thiêng . Chỉ vài phút sau đó , nó bắt đầu làm tôi ngỡ ngàng với một khuôn mặt mới . Ra xa bờ một chút , bao nhiêu rác rưởi biến mất nhường chỗ cho một làn nước trong vắt đến kinh ngạc và ấm áp lạ thường . Tôi thả bàn tay của mình xuống dòng nước ấm áp , mắt ngước nhìn về phía trong bờ với khung cảnh thay đổi liên tục mà thấy lòng mình dâng lên một cảm giác êm đềm .



Sông Hằng được xem là một con sông linh thiêng của Ấn Độ giáo vì nó khởi nguồn từ Hymalaya , nơi ở của các vị thần và không hiểu tại sao đoạn sông Hằng chảy qua thành phố Varanasi lại thu hút sự chú ý của các tín đồ Ấn Độ giáo đến thế . Tôi đồ rằng có lẽ thành phố Varanasi là thành phố của Shiva nên đoạn sông Hằng chảy qua đây càng gia tăng độ linh thiêng của nó . Chiều đang xuống với cái lạnh cắt da nhưng bên trong bờ tôi vẫn thấy rất nhiều tín đồ đang đứng ngâm mình dưới nước sông , mặt ngửa lên trời với một sự thành tâm tột độ . Chắc hẳn họ đang rất hạnh phúc vì biết rằng mình đã hơn được rất nhiều người khi được ngâm mình trong nước của dòng sông thánh . Và việc đó sẽ giúp cho họ thoát khỏi vòng luân hồi sanh tử , để khỏi tiếp tục chịu những kiếp nạn của con người .



Để phục vụ cho việc tắm sông , các tiểu vương của Ấn Độ đã cho xây dựng các bến tắm dọc theo bờ sông . Những bến tắm đó được gọi là Ghat và được xây dựng theo nhiều phong cách kiến trúc khác nhau . Và không thể phủ nhận rằng , vẻ đẹp của sông Hằng đã nhân lên gấp bội , kỷ ảo gấp bội nhờ sự hiện diện của những cái Ghat này . Tuy các Ghat có khác nhau về phong cách kiến trúc nhưng đều giống nhau ở chỗ là có bậc thang ăn dài ra tận sông . Những bậc thang đó là nơi các tín đồ Ấn Độ giáo hành lễ , tắm , ngồi hóng gió …



Chiếc thuyền đã trôi đến cái Ghat đầu tiên ở gần cây cầu bắc ngang qua sông Hằng . Cậu bé chéo thuyền khéo léo bẻ cua để đưa chúng tôi quay trở lại tiếp tục tham quan các Ghat còn lại . Khi chiếc thuyền trôi qua Scindhia Ghat , nhiều ánh lửa chấp chới bừng bừng rực lên trong bóng chiều chạng vạng . “ No Photo , No photo … ! “ Những tiếng rít lên từ các chiếc thuyền chở du khách xung quanh khiến tôi bất giác giật mình . Hóa ra chúng tôi đang đi ngang qua chỗ thiêu xác lộ thiên của các tín đồ Ấn Giáo . Không phải tín đồ Ấn giáo nào cũng có cơ hội tắm nước sông Hằng , nên nguyện vọng thiết tha nhất của họ là khi qua đời , được người thân mang đến Varanasi hỏa thiêu rồi rải tro xuống sông Hằng để linh hồn họ được siêu thoát . Nguyện vọng tha thiết đó đã khiến Varanasi gần như quá tải với hàng loạt những vụ hỏa thiêu . Từ trên thuyền tôi lẩm nhẩm đếm thấy có tất cả sáu ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc cao và có rất nhiều người đứng xung quanh các ngọn lửa với một gương mặt bình thản . Không một tiếng kêu gào , không một tiếng khóc lóc … Cái chết đối với người Ấn Độ chẳng qua chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp của vòng luân hồi sanh tử mà thôi .



Trời bắt đầu sụp tối . Sông Hằng chìm trong màn đêm sâu thẳm . Nhưng nó không yên tĩnh vì ban đêm là thời khắc của thần linh . Bến sông đột nhiên bừng lên với những ánh đèn rực rỡ , các cậu trai tế lễ múa may quay cuồng theo nhịp gõ của chuông , khói từ các que nhang lãng bãng trôi là đà dọc theo bờ sông khiến tôi như bị nhấn chìm trong một cảm giác ma quái đến lạ lùng . Từ bờ sông hàng loạt những chiếc thuyền con chở theo một bức tượng nữ thần được trang trí công phu với hàng loạt những vòng hoa vạn thọ và cả một đám đông hò hét man dại lừ lừ tiến ra giữa dòng . Trước mặt tượng nữ thần , người thanh niên chủ lễ với một gương mặt đầy những vết bột màu đang lắc lư thân mình một cách đều đặn , tay anh ta cầm một chiếc dĩa đang le lói một ngọn lửa và quơ quơ nó trước mặt bức tượng , miệng lẩm nhẩm những câu chú kỳ bí . Và rồi đột nhiên anh ta mở mắt ra với một gương mặt ngây dại khoát tay ra hiệu cho đám đông đang gần như phát cuồng trên thuyền ném bức tượng xuống sông ….Lễ đã kết thúc , chiếc thuyền xuôi vào bờ trong tiếng hò hét phấn khích của những tín đồ Ấn giáo



Toàn bộ các giác quan của tôi gần như tê liệt . Tôi nhìn xung quanh bằng cặp mắt tò mò pha chút sợ hãi . Những gương mặt bừng bừng đến ngây dại , những cặp mắt lờ đờ , những thân hình chao đảo và một mùi nhang trầm ma quái đang lởn vởn xung quanh tôi khiến tôi chỉ biết im lặng rồi nhe răng cười khi có ai đó trên chiếc thuyền lễ kia nhìn lại chúng tôi .



Tín đồ Ấn Độ giáo có vô số lễ trong tháng , vô số lễ trong năm …đến mức tôi có suy nghĩ rằng ngoài việc làm , ăn và ngủ bao nhiêu thời gian còn lại người Ấn Độ đều dành cho những nghi lễ thờ cúng . Và họ tiến hành những nghi thức thờ cúng đó hết sức nhiệt thành biến nó thành một lễ hội thật sự với một không khí đầy tính phấn khích . Suốt những ngày sau đó , tôi còn chứng kiến những lễ tương tự diễn ra trên đường phố ở Varanasi và cả Bodhgaya nhưng phải công nhận rằng những nghi lễ trên dòng sông Hằng linh thiêng của đêm hôm ấy là ấn tượng hơn cả . Nó gieo vào lòng tôi một sự sợ hãi mơ hồ khi tôi bắt đầu hiểu được hai chữ cuồng tín .



Và thời khắc đẹp nhất , kỳ ảo nhất … Thời khắc giúp tôi xóa đi tất cả những ác cảm về một môi trường sông đang bị hủy hoại nghiêm trọng là thời khắc bình minh trên sông Hằng . 4 giờ sáng , chúng tôi đã bị đánh thức dậy bởi tiếng chuông leng keng và tiếng đọc kinh nghe ai oán não nề đang vang vọng trên mặt sông hoang vắng . Trời vẫn lờ mờ tối . Ánh đèn cao áp nơi những bậc thang soi bóng những chiếc thuyền nằm chơ vơ đến tội nghiệp trên bến sông …. Và rồi sau đó không lâu , đường chân trời hồng hồng lên và trong tích tắc cả dòng sông nhuộm đỏ một sắc đỏ dịu dàng đến nao lòng .



Tôi đóng máy ảnh và nhìn sông Hằng đỏ trước mặt mình , nhìn những cánh chim chao liệng trên dòng sông lấp lánh như muốn thu hết tất cả vào tầm mắt . Không phải là tín đồ Ấn Giáo nhưng giờ đây tôi đã hoàn toàn bị khuất phục trước vẻ đẹp của dòng sông Thánh.



img9213.jpg
[/url]

Hoàng hôn trên sông Hằng

img9169.jpg
[/url]

img9080.jpg
[/url]

Một con thuyền đang ra giữa sông để hành lễ

img9181.jpg
[/url]

Lễ luôn là dịp vui chơi của thanh niên

img9185.jpg
[/url]

Scindia Ghat , bến có nhiều người tắm nhất

img9119.jpg
[/url]

Một Ghat được xây dựng theo phong cách kiến trúc Nam Ấn

img9172.jpg
[/url]

Bhonsale Ghat
 

tibet3217

Member
... Việc đi từ Varanasi đến Bodhgaya ( Bồ Đề Đạo Tràng ) , thánh tích quan trọng nhất trong tứ động tâm và cũng là địa điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi bằng phương tiện gì cũng đã khiến chúng tôi đắn đo suy nghĩ . Chúng tôi dứt khoát không thể đi xe bus , dù rằng giá vé khá rẻ . Nhìn những chiếc xe bus có từ thập niên 70 chất người đầy cả mui xe , chúng tôi chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ chạy đúng số giờ đã ghi trong Lonely Planet mà thời gian bây giờ đối với chúng tôi là vàng bạc thật sự . Chúng tôi hỏi thuê một chiếc taxi tại Scindhia nhưng cậu chủ trẻ trả lời rằng đó là một phương tiện di chuyển xa xỉ mà Guest House của cậu không phục vụ được . Cậu ấy hướng dẫn chúng tôi nên đi bằng tàu lửa vừa rẻ lại vừa an toàn . Thật tình nghe đến xe lửa tôi lại nổi gai ốc . Nỗi ám ảnh của chuyến xe lửa từ Gorakhpur khiến tôi có một mong ước thật sự rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội để trải nghiệm lần nữa nhưng thật tình không còn có sự lựa chọn nào khác . Sáng hôm đó , trước khi đi Sarnath , chúng tôi nói gã lái Richshaw chở chúng tôi ra văn phòng của công ty du lịch Ấn Độ để hỏi vé tàu . Chẳng biết có ăn chia gì hay không mà gã lại không chở chúng tôi đến văn phòng của công ty du lịch Ấn Độ mà chở chúng tôi đến một trung tâm có nhiều văn phòng du lịch tư nhân . Tại đây chúng tôi đổi tiền Rupee với một tỉ giá vô cùng thiệt thòi ( nhưng không đổi không được . Ở Ấn Độ việc đổi tiền USD rất hạn chế , do ngân hàng nhà nước quản lý ) và hỏi thăm về vé tàu . Tôi suýt chút nhảy cẫng lên như cô giáo trong đoạn quảng cáo của Jetstar khi biết thời gian biểu của tàu chạy Varanasi – Gaya hoàn toàn không phù hợp với lịch của chúng tôi . Có 2 chuyến / ngày . Một chuyến khởi hành lúc 9 giờ sáng ( chúng tôi phải đi Sarnath ) , một chuyến lúc 11 giờ đêm ( mà đi thì không có cơ hội ngắm bình minh sông Hằng ) . Cuối cùng chúng tôi quay sang hỏi taxi . Giá chung cho tất cả các loại taxi là 6Rupee / 1 km . Đoạn đường từ Varanasi đi Bodhgaya khoảng 270 km nên số tiền chúng tôi phải trả là 3500 R cho chuyến hành trình . Tôi bị choáng ngay lập tức với cái giá quá cao này đến mức dự định sẽ hy sinh thân thể , tiếp tục dấn thân vào con đường đau khổ bằng cách đi xe lửa . Anh bạn của tôi thì tỏ ra bình tĩnh hơn bằng cách tuôn ra một câu thần chú quen thuộc “ any disscount ? “ và sau khi nhận được cái lắc đầu anh xin số điện thoại của văn phòng sau khi hứa hẹn sẽ gọi lại



Sau khi tham quan Sarnath , chúng tôi dành gần một tiếng đồng hồ để lang thang tìm thêm xe nhưng tài xế và ngay cả văn phòng của công ty du lịch Ấn Độ đều hét giá trên trời . Đến gần cuối ngày , anh bạn tôi liều gọi lại cho văn phòng lúc sáng và sau khi cò kè một lần nữa thì tên chủ nhân đồng ý giá 3000 R ( khoảng 1,2 triệu đồng ) với điều kiện chúng tôi phải đến văn phòng làm hợp đồng ngay . Thật ra nếu so với giá thuê xe tại Việt Nam thì cái giá trên có thể chấp nhận được . 1,2 triệu được bỏ ra để mua sự an toàn , thoải mái , nhanh chóng trên một đất nước cực kỳ lề mề như Ấn Độ không phải là cái giá quá đắt .



Buổi sáng hôm sau , sau khi ngắm chán chê bình mình trên sông Hằng , chúng tôi trả phòng rồi theo gót người tài xế vào tận khách sạn để đón chúng tôi ra xe lúc 8 giờ . Xe chạy vừa ra khỏi thành phố thì dừng lại khoảng 30 phút đề thay bánh xe , lại bị kẹt thêm gần 45 phút ở cây cầu đang sửa chữa bắt ngang sông Hằng . Nắng bắt đầu lên cao , gay gắt tỏa một hơi nóng hừng hực trên một biển người và xe cộ đang lầm lũi trên cầu . Nhưng quả thật sức chịu đựng của người dân Ấn Độ rất cao . Họ nhẫn nại ngồi nhai trầu , nhổ nước trầu ra xung quanh và nhìn đám kẹt xe bằng đôi mắt lãnh đạm . Tuyệt nhiên không hề có tiếng thở dài , tiếng nạt nộ hay quát tháo như những đám kẹt xe ở Việt Nam …



Lúc xe vừa vượt qua cầu , tiến vào xa lộ thì đột nhiên nó thắng lại rồi là đà chạy sát vô lề . Tôi dáo dát nhìn quanh khi thấy tất cả các phương tiện giao thông từ xe tải đến xe ben , từ xe máy đến xe hơi đều ngoan ngoãn tấp vào lề . Cảnh sát kiểm tra chăng ? Hoàn toàn không phải . Tất cả các phương tiện giao thông đều ghé vào lề để hành lễ trước khi lên đường . Nơi hành lễ là một cái đền thờ thần Shiva , vị thần có sứ mệnh hủy diệt cuộc sống con người . Hình Shiva được phóng lớn treo khắp nơi , từ trong đền ra đến tận gốc cây ven đường . Và ngay hàng hiên hàng trăm cái chuông lớn nhỏ treo lủng lẳng như đang muốn báo hiệu đây là một thời khắc rất quan trọng trong một ngày rong ruổi trên đường . Một người dường như là quản lý đền tất bật thu tiền và phát cho các tài xế một vòng hoa vạn thọ . Tôi thấy các tài xế cầm vòng hoa đó một cách kính cẩn rồi để trên tay lái như một tấm giấy chứng nhận , một tấm giấy thông hành của thần linh . Không biết thần Shiva có thể hiện diện trên khắp các ngã đường để phù hộ cho các tài xế thành tâm hay không nhưng sau khi làm lễ tôi thấy anh tài xế chở mình đột nhiên tự tin hẳn lên . Anh ta nhấn ga chạy vùn vụt trên xa lộ với cặp mắt ngời sáng .



Xe chỉ dừng lại khoảng 15 phút cho lái xe ăn trưa và chúng tôi tranh thủ rửa giày dép bị dẫm phải phân bò lúc sáng rồi sau đó lại tiếp tục lên đường . Đường cao tốc khá tốt nhưng đầy bụi , thỉnh thoảng nó băng qua những thị trấn nhỏ nghèo nàn với những ngôi nhà thấp lè tè đắp đầy phân bò bên ngoài , băng qua những cánh đồng cải nở hoa vàng rực và những đoạn đường sắt xa tít tắp tận chân trời . Phương tiện lưu thông chủ yếu trên đường là xe tải nội địa hiệu Tata . Thỉnh thoảng mới thấy một số chiếc xe bus chở đầy người trên mui ồn ào lướt qua làm bụi tung mù mịt nhưng những người ngồi trên mui xe vẫn thản nhiên , thậm chí còn nở một nụ cười hồn hậu .



Khoảng 4 giờ chiều xe bắt đầu rẽ vào ngã ba Bodhgaya . Đó là một con đường nhỏ nhưng đầy vẻ dịu dàng với hàng cây hai bên đường xanh mát và khi cái cổng chào hình cánh sen màu đỏ xuất hiện trước mặt kính xe hơi , cả hai chúng tôi đột nhiên nhìn nhau và thoáng chốc nghẹn ngào : Chúng tôi đã đến Bodhgaya ( Bồ Đề Đạo Tràng )



dscf6079.jpg
[/url]

Thuê chiếc xe này giá 3000R



dscf6081.jpg
[/url]

Các phương tiện lưu thông trên đường ở Varanasi . Lưu ý : bò không phải là phương tiện . Nó là thần



dscf6093.jpg
[/url]

Xe dừng lại ở môt tiệm sửa xe ven đường . Các cậu bé làm việc ở đây trông chẳng khác gì các diễn viên nhì trong phim " Triệu phú ổ chuột "



dscf6112.jpg
[/url]

Kẹt xe trên cầu



dscf6101.jpg
[/url]

Đợi chờ
 

tibet3217

Member
... Con đường nhỏ dẫn vào trung tâm của Bodhgaya thật nhộn nhịp với hàng trăm sắc áo đỏ của người Tạng . Chúng tôi thật may mắn khi đến Bodhgaya trong dịp lễ của người Tạng . Sự hiện diện của họ làm cho vùng thánh tích này trở nên sôi động hẳn lên . Xe chúng tôi len lỏi giữa dòng người Tạng như một cơn lũ trôi về Mahabodhi Temple , một cơn lũ đỏ dịu dàng và thành kính . Chúng tôi chọn Kirty Guest House vì vị trí đắc địa của nó ở trung tâm Bodhgaya với giá 850 Rupee nhưng khi nhận phòng Reception cứ khăng khăng rằng bây giờ là mùa cao điểm nên giá thấp nhất phải là 1100 R . Quá mỏi mệt sau một chuyến đi dài nên chúng tôi đành đồng ý và trong lòng quyết tâm ngày hôm sau nếu tìm được một nơi khá hơn chúng tôi sẽ chuyển đi ngay .



Sau khi nghỉ ngơi một chút , chúng tôi thuê ngay một chiếc Richshaw với giá 10R đi ngược trở ra phía ngoài trung tâm để tìm một khách sạn khác . Nổi bật hơn cả với một màu trắng sang trọng là Royal Residency nhưng nó đã là chúng tôi choáng với một biểu giá cao ngất ngưỡng ( 120 usd/ đêm ) . Đành chia tay nhưng trước khi chia tay , chúng tôi ghé vào nhà hàng của nó và phát hiện ra đây là một trong những nơi có thể nấu ăn với khẩu vị tương đối gần gũi . Chúng tôi quyết định dùng bữa tối tại đây với món cơm chiên gà và mì xào với giá khoảng 200 Rp .



Rời nhà hàng của Residency lúc trời bắt đầu chạng vạng . Dò trên bản đồ chúng tôi thấy Residency rất gần với Việt Nam Phật Quốc Tự nên chúng tôi thuê một chiếc Richshaw ( cũng với giá 10Rp ) đến thăm . Ông già lái xe gồng mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ đưa chúng tôi chạy vòng theo một cánh đồng lấp xấp nước và thấp thoáng xa xa , giữa màu tím thẫm của buổi chiều tối là ngọn tháp theo phong cách Việt . Ngọn tháp đó gieo vào lòng tôi một cảm giác bâng khuâng , nôn nao khó tả như cảm giác của người thủy thủ đứng trên con tàu ngoài khơi xa và đã thấy đất mẹ trong tầm mắt . Nhưng rồi cái cảm giác bâng khuâng đó chợt vỡ vụn trước một khung cửa khép kín và gọi mãi mới có một người Ấn Độ dè dặt ra mở cửa . Chùa hầu như không có người ngoại trừ một thầy trông coi việc Phật sự . Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nhưng quả thật đó là một cảm giác hoàn toàn xa lạ . Quỳ lạy giữa một chánh điện tối om cùng với tiếng muỗi bay vo ve , tôi chạnh lòng cho sự vắng vẻ , lạnh lẽo nơi đây và lòng cứ thầm mơ ước khát khao được nghe một tiếng chuông ngân nga theo đúng kiểu chuông Huế mà tôi đã từng được nghe ở chùa Thiên Mụ . Tôi đoan chắc rằng , trong ánh chiều chạng vạng , tiếng chuông chùa Việt Nam sẽ đủ sức làm lay động tất cả những tâm hồn nhạy cảm đang hướng về đất Phật một cách thành kính , trong đó có tôi và lúc đó chắc tôi sẽ rơi nước mắt vì một cảm giác nhớ nhưng quê hương da diết .



Nhưng tôi đã không rơi nước mắt . Tôi rời Việt Nam Phật Quốc Tự với một tâm trạng vu vơ buồn. Khi bước ra cổng , tình cờ tôi nghe thấy ai đó nói một câu tiếng Việt . Giọng hơi nặng nhưng rõ ràng là tiếng Việt . Tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy hai ba người đang đứng cùng nhau . Hỏi thăm mới biết đó là một nhóm thợ người Huế đang thi công tòa tháp của Việt Nam Phật Quốc Tự . Tự nhiên sau cuộc nói chuyện ngắn với đồng hương , lòng tôi ấm áp hẳn .



Chúng tôi quay ngược lại Mahabodhi Temple vì nghe Thầy quản lý Việt Nam Phật Quốc Tự báo rằng ở đó có triển lãm xá lợi của Phật và hai đại đệ tử của Ngài là Ananda và Mục Kiền Liên ( Maudgalyana ) . Thầy tỏ ý tiếc cho chúng tôi vì đã đến trễ . Buổi triển lãm đã kết thúc trong ngày chúng tôi đến nhưng chúng tôi vẫn quay trở lại với một hy vọng mong manh . Ngồi trên xe anh bạn đồng hành nhìn tôi thì thầm “ cùng niệm Quan Âm nhé … ! “



Nơi triển lãm là một ngôi chùa Tạng kế bên cổng vào của Mahabodhi . Khi xe dừng , chúng tôi mừng rỡ khi phát hiện ra vẫn có một dòng người đang nhẫn nại xếp hàng ngay cửa ra vào . Hòa vào dòng người đó , nhích từng bước một , khoảng 20 phút sau chúng tôi đã có cơ hội chiêm ngưỡng xá lợi . Có rất nhiều Thầy đứng xung quanh xá lợi và giải thích điều gì đó bằng tiếng Tạng . Tôi không hiểu và thật sự cũng không cần hiểu lắm vì trước mặt tôi , giữa một khung kiếng nhỏ , trong một cái tháp bằng kim loại tôi thấy lóng lánh một vật nhỏ . Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xá lợi Phật .





dscf6221g.jpg
[/url]

Con đường trước cổng Kirsty Guest House đầy bụi . Cuối đường là Mahabodhy Temple



dscf6220.jpg
[/url]



Cổng vào Kirsty Guest House



dscf6164.jpg
[/url]

Xa xa bóng dáng một tháp chuông

Trong bóng chiều buông một nỗi buồn ....





dscf6160.jpg
[/url]

Royal Residency giá : 100 - 250 usd/ đêm . Nhà hàng có giá 80 - 100 Rp / món . Buổi tối có buffe giá 150R / người



dscf6172.jpg
[/url]

Cổng lên chánh điện



dscf6212z.jpg
[/url]



Dòng người xếp hàng đợi xem xá lợi Phật
 

tibet3217

Member
MAHABODHI TEMPLE



... Sẽ có những nơi rất linh thiêng . Cái linh thiêng ấy toát ra từ viên đá xây dựng , đến phong cách kiến trúc và cả cái không khí xung quanh nó . Những nơi ấy khiến bao nhiêu hoài nghi về tôn giáo mà do bản ngã tự cao tự đại đã chất chứa trong đầu bạn sẽ tự nhiên tiêu tan không dấu vết , sẽ khiến bạn quỳ sụp xuống , khiến bạn chảy nước mắt vì một thứ cảm giác kỳ lạ mà người đời tạm gọi là hạnh phúc ….



Potala ở Tây Tạng là một nơi như thế

Và hôm nay là Mahabodhi Temple ( Tháp Đại Giác ) .



Vượt qua cổng vào nhuốm đầy bụi trần với hằng hà sa số các quầy bán hàng lưu niệm của người Tạng , rẽ tay trái khoảng vài bước chân , bên cạnh một cái cổng đơn sơ nho nhỏ khác , tôi đứng chết lặng trước Tháp Đại Giác , nơi ghi dấu chính xác chỗ Đức Budha ngồi thiền định và tìm ra chân lý giải thoát .



Tôi đứng đó giữa một đám đông ồn ào và náo nhiệt đang cuồn cuộn chảy xuống những bậc thang mát lạnh để tiến vào thánh địa bậc nhất của Phật giáo , nơi mà hằng đêm , trong giấc mơ của một người Phật Tử như chúng tôi , nó luôn hiện hữu . Và rồi không có ai hướng dẫn , không ai mách bảo , tôi bàng hoàng quỳ sụp xuống và cứ như thế tôi đi một bước lạy một bước về hướng ngôi đền trắng . Không hề có cảm giác đau đớn , không hề có cảm giác mỏi mệt . Toàn thân tôi rần rật một cảm giác phấn khích , hoan hỷ đến tột độ . Tôi quỳ lạy giữa nền gạch trắng và cảm thấy niềm tin tâm linh của tôi bỗng hòa chung với niềm tin của hàng trăm , hàng ngàn Phật tử của các quốc gia khác khiến chúng tôi như đang trở về mái nhà chung của chính mình .



Đó là một ngôi tháp màu trắng cao 52 m , bốn mặt được chạm trổ với những motype lạ mắt . Nhìn nó không ai có thể nghĩ rằng nó đã trải qua biết bao thăng trầm . Xuất phát nó chỉ là một ngôi đền nhỏ được đại đế Ashoka xây dựng vào thế kỷ III Trước công nguyên để ghi dấu nới Đức Budha ngồi thiền định để tìm ra chân lý giải thoát . Đến thế kỷ VII , ngôi đền được các quốc vương xứ Pala trùng tu và xây dựng to lớn hơn . Nhưng đến thế kỷ XII , cùng chung số phận với các thánh tích Phật giáo khác , nó bị người Hồi giáo tàn phá . Sang thế kỷ XIV , nó lại được phục hồi dưới bàn tay của quốc vương Miến Điện . Không may sau đó lũ lụt thường xuyên ở sông Nerajana đã nhấn chìm Tháp dưới lớp bùn phù sa . Mãi đến thế kỷ XIX , nó mới được khai quật lại bới một nhà khảo cổ học người Anh có tên là Alexandre Cuningham và được phục chế lại như ngày nay .



Tháp nằm ngay trung tâm của một thung lũng nhỏ hình vuông , bên trên có hai con đường lát gạch chạy song song với nhau , lúc nào cũng được che kín bởi những bước chân kinh hành của hàng ngàn Phật tử đến từ khắp nơi trên thế giới bất kể lúc sáng sớm hay chiều tối . Hai con đường đó chia thung lũng thành nhiều khu vườn nhỏ bao bọc xung quanh Tháp . Đang dịp lễ của người Tạng nên các khu vườn lúc nào cũng rực lên sắc áo đỏ của các vị Lạt ma , tiếng đọc kinh đều đặn , râm ran khắp nơi nhấn chìm Đại Tháp trong một không khí linh thiêng .



Tôi không nhớ mình đã đi trên con đường đó bao nhiều lần , đi xung quang tháp bao nhiêu lần .. Tôi chỉ nhớ rằng cứ mỗi vòng xung quanh tháp tôi lại thấy những tượng Phật được điêu khắc chìm bên trong thân Tháp lại toát lên nhiều vẻ đẹp khác nhau . Ngày hôm sau khi ngồi thiền bên cạnh Tháp , anh bạn đồng hành đã làm tôi kinh ngạc xiết bao khi chỉ lên trên bờ tường trước mặt anh ta có một vết gì đó vàng vàng , nhìn kỹ hóa ra đó là hình ảnh của một vị Phật .



Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Ấn Độ , chúng tôi đã quay trở lại Tháp Đại Giác một lần nữa khi trời tối . Ánh trăng lưỡi liềm mỏng manh đang treo trên đầu ngọn tháp trắng với những hoa văn trang trí lạ mắt . Tôi và anh bạn đồng hành ngồi im lặng giữa những ngọn nến vừa mới được thắp lên từ những Phật tử Sri Lanka thành kính . Giữa những tiếng đọc kinh rì rầm , tôi thấy mình như đang trôi vào một miền không gian nhẹ nhõm …



img9760.jpg
[/url]

Mahabodhi Temple



IMG_9909.jpg




dscf6248.jpg
[/url]

Đường vào Tháp khuất sau những hàng cây vô ưu xanh tươi



img9879.jpg
[/url]

Con đường vòng quanh Tháp



img9885.jpg
[/url]



IMG_9909.jpg


Cổng chính của Tháp



img9749.jpg
[/url]

Khu vườn xung quanh Tháp ngập tràn sắc áo đỏ
 
Top