• Đăng ký nhanh... Đăng nhập bằng Facebook

Chinh phục nóc nhà Đông Nam Bộ

Allion

New Member
Mở đầu bằng một số dòng thông tin về núi Bà Đen như sau:[/SIZE]



Núi Bà Đen là núi nằm trong một quần thể di tích văn hóa lịch sử nổi tiếng bởi phong cảnh hữu tình và nhiều huyền thoại tại Tây Ninh. Núi Bà Đen là ngọn núi cao nhất miền Đông Nam bộ (986m) và là biểu tượng cho mảnh đất và con người Tây Ninh.


Quần thể di tích Núi Bà trải rộng 24 km², gồm 3 ngọn núi tạo thành: Núi Heo - Núi Phụng - Núi Bà Đen. Núi Bà Đen cao 986 m cao nhất Nam Bộ. Hệ thống chùa Điện Bà ở núi có chùa Hạ, chùa Trung, chùa Thượng, chùa Hang và một số hang động được các tăng ni, phật tử sửa chữa làm nơi thờ tự như động Thanh Long, động Ông Hổ, động Ba Cô, động Ba Tuần, động Thiên Thai, động Ông Tà... Ngọn núi này thu hút khách thập phương vì cảnh núi non hùng vĩ, nhiều hang động, nhiều ngôi chùa nguy nga tráng lệ. Trước đây vốn là nơi ẩn cư của nhiều sư sãi. Đặc biệt, nơi đây còn gắn liền với truyền thuyết nàng Lý Thị Thiên Hương (Bà Đen).



Nghe giang hồ đồn, anh nào FA mà leo lên hết đỉnh núi, kiếm được cái hòn đá hình người ở trên đỉnh, vái 100 cái thì sẽ hết FA và vớ được một em cực kỳ moe, mình quyết định lên đường chinh phục ngọn núi cao nhất miền Đông Nam Bộ này cũng như mở đầu cho sự nghiệp phượt của mình(thực ra mục đích chính là để thoát kiếp FA).



KHỞI ĐẦU GIAN NAN:



Kế hoạch chinh phục nóc nhà Nam Bộ được lập ra vào ngày 24 tháng 01 năm 2013, khi đó cuộc chinh phục dự kiến sẽ bắt đầu vào ngày 26 tháng 01. Trong 2 ngày 24, 25, mình rủ hết người này đến người kia cùng tham gia leo núi (vì leo một mình buồn lắm, với lại có lạc đường thì cũng có người chết chung =)) ). Tuy nhiên, rủ ai cũng chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc là "Xin lỗi, mình rất thích nhưng mà..." (_ _ !). Vậy đấy, không ai đi thì thánh đi một mình vậy.



Ngày 26 tháng 01 bắt đầu, sau khi thu xếp đầy đủ đồ chơi vào ba lô, mình quyết định chợp mắt một chút để lấy sức leo núi... Tuy nhiên, sự cố bắt đầu từ đây. Điện thoại dở chứng ngay trong khi chủ của nó đang yên giấc nồng, và kết quả là 9h sáng hôm sau mình mới thức dậy... Quá trễ để bắt đầu, hủy kế hoạch vậy TT_TT...



Có điều mừng là 26 tháng 01 trúng vào ngày thứ Bảy, điều đó có nghĩa là ta vẫn còn Chủ Nhật và nếu ổn thì qua thứ Hai luôn cũng vẫn OK. Quyết định sẽ lên đường ngay hôm sau, Chủ Nhật ngày 27 tháng 01 năm 2013.



Thức dậy lúc 3h30 sau một giấc ngủ chập chờn nửa vì hồi hộp và háo hức, nửa vì sợ dậy trễ thì uổng công. Lên facebook post cái status lấy khí thế, sửa soạn và dắt xe ra ngoài.



4h10: Hành trình bắt đầu...



Đường Sài Gòn lúc rạng sáng vắng tanh, lác đác chỉ có vài bóng người hàng rong, những người lái xe chở hàng dậy sớm... Lần đầu tiên lao xe trong nội thành với vận tốc 80km/h. Hú hồn, bữa nay các anh hugo không đứng đường sớm. Không thì, chết chắc =)).



530787_464223940311685_155368131_n.jpg



Đi qua cầu Tham Lương 1 và 2 cái cầu vượt, đường bắt đầu vắng dần, vận tốc xe lúc này rút xuống còn 40~50km/h (đường nhiều xe tải, chạy chậm cho an toàn). Hai bên đường bắt đầu xuất hiện các cánh đồng, tối quá chẳng biết là cánh đồng trồng cái chi. Đột nhiên, đèn 2 bên đường vụt tắt, cả con đường chìm vào màn đêm tối đen như mực, chỉ còn lấp loáng ánh đèn xe xa xa. Tiếng gió lùa bên tai nghe mà rợn người. Thiệt là bất cẩn khi chủ quan không mang theo áo khoác, gió tấp vào người mà lạnh run người. Tính ra nhiệt độ lúc sáng sớm thường ở khoảng chừng 12 độ C, mà lao xe đi vào lúc sớm như vậy, thì nhiệt độ mà con người cảm nhận được sẽ không phải 12 độ nữa mà là chừng 7~8 độ C TT_TT... Lạnh nhưng thây kệ, đi thì cứ đi.



554543_464223910311688_1704307926_n.jpg


556661_464223950311684_904308445_n.jpg



Chẳng biết bữa nay số mình có đỏ hay không mà đi gặp toàn đèn đỏ, cứ chạy một lúc rồi dừng lại, bực hết cả mình >"5h15, ra hết địa phận Sài Gòn, tiến vào địa phận Tây Ninh, đường vắng lúc này lại càng vắng hơn. Giờ mà có thằng nào nhảy ra cướp chắc mình chịu chết :))... Phóng xe vào màn đêm vô định, đưa mắt tìm cái đường Bời Lời để rẽ vào mà tìm hoài chẳng thấy, và lao thì vẫn cứ lao đi... Mãi đến khi nhìn thấy cái cột mộc bên đường ghi mấy chữ "Mộc Bài 8km", mình mới tá hỏa. Ấy chết, qua ngã rẽ lâu rồi. Mần sao đây trời. Dừng lại ghé hỏi chú xe ôm bên đường. Chú tận tình chỉ đường tắt cho đi lại còn dặn thêm làm cách nào để vào cổng khu du lịch mà ko bị mất tiền vé nữa chứ, hên lần 1 :))



Rẽ phải rồi rẽ trái theo lời chú, mình lại tiếp tục lao đi. Công nhận đi lạc cũng có cái lợi của nó, đường tắt là một con đường tuyệt đẹp với 2 bên là ruộng đồng xanh bát ngát, lác đác bóng vài người nông dân ra đồng sớm... Đi song song với con đường là hệ thống mương nước dùng để tưới tiêu cho cánh đồng. Mình không để ý lắm đến cái đó mãi đến khi gặp một cửa nước nối mương chính với các mương phụ, phải công nhận hệ thống mương nước tưới tiêu ở đây hay thật, "tôi là tôi thích Tây Ninh rồi đấy" :)).



Tiếp tục phóng xe, sau 48 phút đường tắt mình rẽ trái vào tỉnh lộ 784, đường đi từ lúc này chỉ còn là một đường thẳng, yên tâm mà đi rồi. Chạy tà tà để tận hưởng buổi sớm mai nơi miền quê và dừng lại bên đường làm dĩa cơm cho chắc bụng. Thêm gần tiếng đồng hồ nữa, mình tới cổng khu du lịch núi Bà Đen, Tây Ninh, lúc đó là 7h15



309831_464225486978197_1750183757_n.jpg


 

Allion

New Member
HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC:



Nhởn nhơ trong khu vực chân núi một chút, và bắt đầu leo núi. Đường lên núi có rất nhiều đường, tuy nhiên lần đầu đi nên mình chọn con đường phổ biến nhất, đường bậc thang dẫn lên chùa Bà. Để lên đến chùa Bà, các bạn phải vượt qua hơn 1000 bậc thang với độ dốc thấp nhất là khoảng 30 độ và dốc nhất là xấp xỉ 50 độ theo mình ước chừng. Leo cầu thang, dễ mà chán + nhàm, chẳng có cái khỉ gì để mà coi ngoại trừ mấy hàng lưu niệm ở mỗi trạm nghỉ. Vừa đi vừa đi vừa tám với mấy bác đi hành hương cho đỡ nhàm vậy.



8h07, đến chùa Bà:



Lúc này nắng đã lên, và người hành hương cũng nhiều, lúc leo bậc thang có thấy ai đâu mà sao giờ đông thế nhỉ?!!! Chắc là họ đi cáp treo. Dừng lại nghỉ chân, ăn một chút (lại ăn, ăn hoài hèn chi mình cứ mập ú ra cũng phải). Tất nhiên là không thể thiếu khoản chụp hình, từ sân chùa Bà, chúng ta có thể chụp hình bao quát nguyên một vùng rộng lớn bên dưới, gần tới bờ hồ Dầu Tiếng. Mình cũng có chụp vài bức cảnh người ta cúng bái, chụp xong mới thấy có cái bảng "Đề nghị không chụp hình trong chánh điện". Mình theo đạo Thiên Chúa nên cũng chẳng quan tâm lắm đến bên trong chánh điện, không cho chụp hình trong đó thì thôi, khỏi vào + khỏi chụp vậy.

549861_464226690311410_1606392656_n.jpg
483063_464227000311379_1588615569_n.jpg



9h, bắt đầu leo núi thực sự



Con đường sau lưng chùa là một con đường mở đầu thiệt là nhàm chán, lại là leo bậc thang, nhưng leo chừng 10 phút thì đường bậc thang cũng hết, bắt đầu là đá và đá. Lúc này mình có làm quen được với một nhóm bạn trẻ đến từ Đại học Luật và Đại học Công nghiệp, tuy nhiên, họ làm bạn đồng hành với mình không lâu vì khi đến độ cao gần 600m thì họ quyết định bỏ cuộc và trở xuống dưới.



Độ cao 350m



Khung cảnh phía dưới ở đây nhìn xuống thật tuyệt vời, ánh nắng chói chang tỏa khắp mọi nơi. Đá ở đây hầu như tảng nào cũng có chữ, nào là "Mãi yêu em", "Chinh phục 1000m", "I love you, Tr...", v.v... Leo thêm một chút thì mình tìm được một khoảng râm khá là dễ chịu, ngồi uống nước + ngắm cảnh chút nào. Ở đây, mình làm quen được với một nhóm bạn đến từ Bình Dương, nói chuyện cũng vui. Nghỉ được chừng 15 phút thì một đại gia đình người Nhật cũng leo lên tới. Biết tiếng Anh nên mình nhanh chóng làm quen được với họ. Khoái nhất 3 chú nhóc, lóc chóc leo trèo nhanh như mấy con khỉ con ấy. Họ là bạn đồng hành với mình từ lúc đó.



Khi gần đến độ cao 480m, chúng mình bắt gặp một hang nhỏ, bên trong có tượng Phật bà và bàn thờ, những người Nhật dừng lại chắp tay cầu nguyện. Khác với đa phần người Việt, con nít thấy bàn thờ chỉ chắp tay khi người lớn bảo chúng thì ở đây 3 chú nhóc Nhật vừa thấy bàn thờ là tự động chắp tay lại, nghiêm chỉnh khác hẳn vẻ lóc chóc lúc nãy của chúng. Người Nhật có cách giáo dục trẻ con hay thật. Trong lúc họ cầu nguyện thì mình mò mẫm ra phía mỏm đá gần đó.



Mỏm đá này nhô ra khỏi một vách núi đứng cheo leo, có vẻ khá là nguy hiểm. Tuy nhiên, đã chơi thì không sợ mưa rơi. Đứng trên mỏm đá, nhìn khung cảnh đồng bằng phía dưới đúng là sướng không thể tả. Một anh trong đoàn người Nhật cũng mon men mò ra mỏm đá với mình. Vừa lên tới nơi, nhìn thấy khung cảnh đó, anh ta rút máy ảnh ra chụp lia lịa :)).

309876_464230360311043_582165523_n.jpg

72974_464230706977675_452610370_n.jpg



 

Allion

New Member
Độ cao 480m so với mặt biển



Ở đây có một chòi nghỉ chân đang được xây dựng, hỏi thăm người giữ chòi, anh ta bảo chỉ còn hơn 500m nữa là đến đỉnh (sau này mình mới biết đó là 500m tính theo độ cao chứ không phải là 500m đường đi). Vậy là đã sắp đến đích, tinnh thần phấn chấn hơn hẳn. Những người Nhật quyết định dừng lại ở đây để ăn trưa và mua thêm nước. Còn mình, sau khi uống mấy ngụm nước thì tiếp tục hành trình.



Thấy mình đi tiếp, bác trưởng đoàn người Nhật tiến lại bắt tay mình và nói mấy tiếng "Arigatou...", đoạn phía sau mình nghe không hiểu lắm nhưng thấy mấy nhóc cũng nhắc lại câu đó nên mình nghĩ là họ nói "Cảm ơn vì đã đồng hành, hẹn gặp lại ở đỉnh núi".



Bỏ lại những người Nhật, đi chừng 10 phút, mình bắt gặp một dốc đứng, tất nhiên nếu muốn thì vẫn leo được nhưng tại sao phải phí sức khi mà những người đi trước đã làm sẵn những bậc thang bằng cách đóng các móc vào thành dốc nhỉ?! Đúng lúc này, papa gọi điện, và vì thế mình đã vượt qua vách dốc đứng ấy với trạng thái 1 tay đang nghe điện thoại.



Leo núi một mình có cái thú là tự do khám phá và ít bị ràng buộc nhưng cũng chán là chẳng có ai chụp hình giúp mình, chân máy cũng chẳng giúp gì được trong trường hợp này, vậy nên chẳng thể chụp lại những lúc mình đang cheo leo vách núi... Chán thật :((.



Vượt qua vách dốc, mình tiến vào một con đường mòn. Khung cảnh xung quanh giờ tĩnh lặng hoàn toàn, lâu lâu lại có tiếng kêu của một loài chim nào đó khá là chói tai, nghe đến rợn người. Lang thang giữa rừng khiến người ta có một cảm giác sờ sợ làm sao ấy. Rút con dao nhỏ trong ba lô ra, vừa để vạt bớt lá cây chắn đường, vừa là để thêm vững dạ, mình tiếp tục tiến lên.



Đường mòn kết thúc, một khoảng rộng với đá trắng, đá đen xen kẽ, dấu sạt lở và vết nám đen trên các thân cây xung quanh cùng với ánh nắng chói chang trên cao cho thấy mức độ nóng khủng khiếp mà nơi này phải hứng chịu vào mỗi mùa nắng nóng. Đỉnh núi đã hiện ra, tháp thông tin quân đội trên đỉnh núi đã hiện rõ ra trước mắt. Đích đến đã gần kề.



Chinh phục đỉnh núi



12h08: Cuối cùng thì cũng lên tới khu vực đỉnh núi, nắng chói chang và cũng rất ít bóng râm. Ngồi nghỉ và chụp hình trên một tảng đá khá cao. Một cảm giác rất là Yomost ùa vào lồng ngực, phê và rất phê :))

73368_464234763643936_92011728_n.jpg

Khoảng 1 tiếng sau, đại gia đình người Nhật cũng đã lên tới. Chào hỏi xã giao vài câu, rồi mình tiếp tục tiến lên cao hơn, một phần vì mình muốn đến tháp thông tin, một phần vì đây là chuyến đi của người ta, mình sớ rớ đó cũng kỳ. Nắng giữa trưa chói chang, phía trước là một bãi đá lớn, trên mỗi tảng đá lớn có tượng của các vị Phật, chắc là do các tín đồ đặt lên, chụp vài tấm hình rồi tiếp tục tiến lên.



Tháp thông tin nằm trong khu vực quân sự và khách du lịch không được tiến vào, toàn bộ khu vực có rào quây lại và không cách nào để vào trong. Chán như con gián... Đành quay lại vậy. Chọn một bóng râm, nghỉ ngơi và dùng bữa... Các nhóm khác cũng đã bắt đầu lên tới, nhóm bạn Bình Dương có lẽ đã bỏ cuộc vì chờ hoài không thấy các bạn ấy đâu cả.

69686_464234480310631_1918734611_n.jpg
550066_464234456977300_489043963_n.jpg



14h, trời bắt đầu mát dần, mình quyết định xuống núi...



 

Allion

New Member
Xuống núi và những điều thú vị



Đi tà tà xuống núi, dọc đường mòn, mình bắt gặp một chú khỉ ngồi giữa đường. Sực nhớ mình còn trái ổi, vội móc ra cho chú ấy. Chú khỉ này khá lịch sự, sau khi dùng 2 tay kính cẩn cầm lấy trái ổi thì chú gật gật đầu ra vẻ cảm ơn rồi thong thả ngồi cắn ổi. Dễ thương thật, tiếc là những nhóm khách từ phía dưới lên khá là ồn ào khiến chú khỉ này sợ hãi và nhảy thẳng vào rừng trốn biệt tăm... (_ _ !)

556531_464235880310491_769179895_n.jpg



Xuống thêm một chút, mình đến một ngã ba nhỏ, ngã ba này mình có gặp lúc đi, nhưng vì có dấu chỉ đường của những người đi trước nên mình không quan tâm lắm. Nhìn đồng hồ thấy còn khá sớm (mới chỉ 14h30), mình quyết định thám hiểm thử. Lần mò vào trong khoảng hơn 10m, cây cỏ um tùm, mình nghĩ chắc đã đến đường cụt nên định dừng lại, tuy nhiên, thoáng thấy đằng sau bụi rậm có cái gì xanh xanh đỏ đỏ, mình quyết định tiến vào sâu hơn. Cái thứ xanh xanh đỏ đỏ mà mình thấy là 2 chiếc balô để dựa vào gốc cây, gần đó là một bụi rậm khá lớn, và hay hơn là gần bụi rậm đó, có những "vật lạ" làm từ vải có màu trắng, màu xanh đậm, màu hồng... và bụi rậm thì đang rung lên từng chập và phát ra tiếng người...>:))) Nói đến đây chắc các bạn đã đoán được mình đang tìm thấy điều gì rồi nên mình không kể thêm. Tuy nhiên, vì sẽ có bạn không tin nên mình có chụp lại cái thứ màu xanh đậm để làm chứng, các bạn cứ xem album ảnh của mình thì sẽ thấy :)) Và vì tất cả những bí mật đã bật mí, mình tiếp tục cuộc hành trình xuống núi.

385349_464230196977726_1399301735_n.jpg


Đoạn đường từ đây không có gì nổi bật, và khoảng hơn 1 tiếng rưỡi sau mình đã xuống tới chân núi. Tự thưởng cho chính mình một que kem, và ngồi lơ đễnh ngắm cảnh.17h00, mình lên xe trở về thành phố, kết thúc một cuộc hành trình đầy thú vị và bất ngờ đến phút chót. Một kỷ niệm đáng nhớ trước khi kết thúc năm con Rồng. Tạm biệt núi Bà Đen và hẹn gặp lại vào một ngày không xa... :D

156384_464237153643697_8350706_n.jpg
555459_464238103643602_685664673_n.jpg

379173_464238696976876_1928798412_n.jpg



HẾT

 

buidoi

Thiền Sư Thích Bụi
- Chúc mừng thía chủ đã thực hiện thành công chuyến đi bụi đầu tiên.Làm buidoi nhớ lại chuyến đi bụi đầu tiên....chinh phục đỉnh núi Bà Đen :)



- Buổi sáng ở SG thì chắc lạnh khoảng 20oC thôi.Lạnh nữa thì chắc ko phải.



- Sao up mấy cái hình nhỏ xíu vậy nà ? Sửa link lại được chứ ?



- Lần sau leo núi thì mua thêm cái găng tay có đính hạt nhựa để bảo vệ đôi tay khỏi đá sắc nhọn và leo bám ok hơn.



- Nên chặt 1 cái cây dài >1m để cầm đập đập để rắn nghe tiếng động mà tự bò đi nơi khác trước khi quá muộn.Và cũng để có vữ khí bảo vệ khi cần.



- Đừng ham chui vào bụi rậm vì những nơi ấy rắn trú ẩn.Mắt thường khó nhìn thấy và ko kịp xoay sở đâu.Như rắn lục mà nằm trên cây thì....có trời mới nhìn thấy.



- Nguy hiểm nhất là rắn cắn.Rắn độc thì trong vòng 15p là thía chủ sẽ die soon.Mà đi 1 mình thì....có ai cứu mình đâu ? Và làm sao để vào bệnh viện trong vòng 30p khi thía chủ đang cheo leo vách núi ? Đi 1 mình thì tìm hiểu thêm về mấy cái huyết thanh tổng hợp giải độc rắn cắn.



- Cẩn tắc vô áy náy , khám phá thử thách chứ đừng liều mạng....Vì còn nhiều chuyến đi bụi khác nữa muh đúng ko.



Good luck :)
 

Allion

New Member
Cảm ơn đại sư buidoi đã có những chia sẻ thiệt bổ ích, em sẽ rút nghiệm cho những chuyến phượt lần sau nữa, mong có một ngày được gặp gỡ và học hỏi mọi người :D
 
Top