RAJGIR ( LINH THỨU SƠN ) VÀ NALANDA
.... Ngày cuối cùng tại Bodhgaya chúng tôi quyết định thuê xe di Linh Thứu Sơn và Nalanda . Những thánh tích Phật giáo cách Bodhgaya khoảng 70 Km . Đi Rajgir và Nalanda đều có xe bus với giá rất rẻ nhưng thời gian chờ đợi rất lâu và nhồi nhét kinh hoàng . Chúng tôi lang thang ra bến taxi trước Mahabodhi Temple để tìm xe và trả giá . Mất một thời gian khá lâu , lượn tới lượn lui , kể cả quay về khách sạn để hỏi , chúng tôi mới ưng ý cái giá 600 Rp cho chuyến đi từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều đến Rajgir ( núi Linh Thứu ) và Nalanda .
Đúng 7 giờ sáng , xe đón chúng tôi tại khách sạn . Xe đánh một vòng xung quanh Mahabodhi Temple rồi chạy dọc theo con đường nhỏ đầy bụi men theo sông Nairanjana đã cạn khô trơ cả đáy . Gần cả 2 tiếng đồng hồ sau đó , xe đưa chúng tôi băng qua những con đường giữa những cánh đồng trồng cải đầy hoa . Và khi chúng tôi bắt đầu nhìn thấy ngọn núi đá mờ mờ đằng xa thì phong cảnh hai bên đường cũng bắt đầu thay đổi với những bụi cây thưa thớt và những mảnh đất khô cằn . Nhưng có một điều không hề thay đổi đó là những thị trấn nghèo nàn phủ đầy bụi , những con người Ấn Độ còm cõi và đông đúc lặng lẽ trong một nhịp sống chậm rãi âm thầm ….
Xe dừng tại khu cáp treo để lên đỉnh Linh Thứu . Chúng tôi mua vé khứ hồi với giá 120Rps/vé. Đó là một số tiền lớn nên người đi cáp khá ít . Dù vậy chúng tôi vẫn phải len lỏi theo 3 vòng rào sắt mới vào được đến nơi lên cáp .
Cáp treo núi Linh Thứu là một loại cáp treo kì lạ nhất trong tất cả cáp treo mà tôi đã từng đi . Tôi không biết nó được xây dựng từ khi nào nhưng rõ ràng nó là một thách thức với tất cả những người phụ nữ yếu tim . Tuyệt đối không thể dùng chữ an toàn để mô tả về cáp treo tại đây khi nó chỉ đơn thuần là những chiếc ghế sắt được nối trên cáp . Bạn phải đứng sẵn ở vạch được vẽ trên nền xi măng , hơi nghiêng người và khi cái ghế sắt ( cabin cáp treo ) trờ tới , bạn phải xoay người lại ngồi phóc lên chiếc ghế đang trên đà bay thẳng về phía trước . Sau khi bạn đã yên vị , cách đó khoảng vài bước chân là một người đợi sẵn với nhiệm vụ gạt thanh sắt chắn giữa cái ghế để bạn có thêm chút xíu cảm giác hoang tưởng rằng vịn vào thanh sắt đó mình sẽ an toàn hơn. Rồi chiếc ghế đột nhiên bay lên , bạn sẽ thấy mình chơ vơ giữa rừng cây , giữa những tảng đá xám lởm chởm bên dưới. Nhưng rồi cảm giác lo lắng đó sẽ tan biến sau vài phút nhường chỗ cho một cảm giác phấn khích. Chưa bao giờ bạn gần gũi với thiên nhiên đến thế , chưa bao giờ bạn đang trôi trên một không gian với đôi chân đung đưa ngoài không trung và hít thở đến tận cùng bầu không khí thoáng đãng đang tràn ngập xung quanh .
Sau khoảng 15 phút đi cáp , điểm dừng là Tháp Hòa Bình do Nhật Bản xây dựng trên đỉnh núi . Tháp có hình tròn được sơn màu trắng trông đồ sộ nhưng thanh thoát . Ấn tượng nhất là cái cổng được làm theo kiến trúc của cồng Thần Đạo Nhật Bản . Trên đỉnh núi lãng đãng mây trời, cái cổng đó càng làm tăng thêm chất Thiền ….
Kế bên Tháp Hòa Bình là một ngôi chùa nhỏ của người Nhật , phần chánh điện được trang hoàng khá đơn giản theo phong cách Nhật . Đang giờ hành lễ , một thầy ngồi bên chiếc trống lớn luôn tay gõ từng nhịp đều đặn , miệng đọc lớn một câu chú ( giống như Niệm Phật ở Việt Nam ) . Các đoàn khách hành hương lẳng lặng xếp hàng lễ Phật rồi đến kế bên Thầy để thầy cho lộc chùa là những viên đường nhỏ nhắn xinh xắn như những ngôi sao nhỏ . Có lẽ Thầy biết việc leo núi dễ làm người ta mau mệt và những viên đường kia sẽ giúp người ta mau lại sức . Tôi vốn đã ngưỡng mộ người Nhật , sau việc này càng ngưỡng mộ thêm . Làm sao họ lại tinh tế như thế trong việc thu phục tình cảm của mọi người …. ?
Chúng tôi không có duyên với Linh Thứu Sơn . Đặt chân lên đến tháp Hòa Bình , chúng tôi cứ nghĩ đó là đỉnh Linh Thứu , nơi đức Budha đã từng giảng những bài kinh quan trọng nhất , và cũng là nơi xuất phát câu chuyện “ Niêm Hoa vi tiếu “ mà sư phụ của tôi đã kể khi tôi hỏi vì sao tượng Phật ở Tuệ Quang nói riêng và dòng Thiền Trúc Lâm nói chung lại cầm hoa sen . Lang thang khoảng nửa tiếng đồng hồ ở đó chúng tôi quyết định đi cáp xuống để còn kịp qua Nalanda . Mãi sau này chúng tôi mới biết , nơi chúng tôi đặt chân đến không phải là đỉnh Linh Thứu mà là đỉnh Kì Xà Quật . Từ đỉnh Kì Xà Quật đi sang đỉnh Linh Thứu và các hang động , nơi tu tập của các vị Ananda , Mục Kiền Liên là một quãng đường khá xa .
Rời khỏi Linh Thứu Sơn , chúng tôi sang Nalanda trong cái nắng đổ lửa . Cái nắng nóng đã làm chúng tôi xuống sức một cách nhanh chóng nên sự hào hứng với Nalanda , trường Phật hoc đầu tiên , nơi sản sinh ra những danh tài Phật học như Vô Trước , Đường Huyền Trang …. , đã giảm đi rất nhiều . May mắn thay , sau khi mua vé 100Rps / người chúng tôi hân hoan bước trên con đường dẫn vào khu phế tích xanh rì một màu xanh của hàng cây vô ưu tươi tốt và một bãi cỏ lớn
Khu phế tích khá rộng với những bờ tường đỏ gạch , những bậc thang rêu phong , những chiếc giếng sâu hun hút và những đường diềm trang trí , những hoa tiết điêu khắc làm tôi như tê liệt vì một cảm giác ngưỡng mộ . Không còn nghi ngờ gì nữa , chắc chắn đây đã từng là một trường Phật học to lớn và vĩ đại nhất thế giới .
Đáng tiếc là với vốn kiến thức ít ỏi của mình , chúng tôi không thể bắt những phế tích kia kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện thú vị liên quan đến lịch sử Phật giáo . Đành núp trong bóng râm đứng thở và nhìn mãi ra những phế tích đang nằm im lìm mệt mỏi giữa buổi trưa hầm hập nóng .
Điểm nhấn cuối cùng ở Nalanda làm tôi nhớ mãi lại không liên quan đến Phật giáo . Trên đường quay trở ra , chúng tôi thấy một đoàn học sinh cấp 3 đi vào . Các em đứng xúm xít xung quanh một người Thầy đang sang sảng kể một câu chuyện gì đó nghe rất chăm chú , nhiều em ghi chép rất cẩn thận . Tôi nghĩ chắc là một giờ học ngoại khóa của học sinh . Hỏi ra mới biết đó là giờ học lịch sử . Nghe xong , tôi thoáng nhớ đến những giờ lịch sử tôi phải giảng chay , việc tôi phải giành giật với nhiều đồng nghiệp để có thể dẫn học sinh xuống phòng nghe nhìn để cho các em xem phim , xem hình , để hứng thú hơn với môn lịch sử mà chạnh lòng xót xa ….
Về nước , trong giờ lịch sử đầu tiên , tôi nói với các em học sinh của mình … “ Hãy đi , đi ra khỏi Việt Nam một lần thôi , các con sẽ thấy mình sẽ trở thành một con người khác …. Kể cả kiến thức và tư duy … ! “
Đường đi Rajgir băng qua những cánh đồng cải vàng vàng
[/url]
... Băng qua những khu ổ chuột đầy rác