Uyen Trang
Member
Cát Bà có gì nào? Có trek xuyên rừng đây Cát Bà là quần đảo nằm trong vịnh Lan Hạ nối liền vịnh Hạ Long, là khu dự trữ sinh quyển thế giới, có đảo cát đảo đá, có rừng quốc gia với nhiều loại động thực vật quý hiếm, là nơi loài linh trưởng nằm trong Sách đỏ - Voọc đầu trắng sinh trưởng, người dân thật thà thân thiện, hải sản phong phú, có sản phẩm nước mắm Cát Hải nổi tiếng.....
Là điểm đến của quý khách mọi miền, mọi quốc gia...blah blah.
Để tớ tìm thêm vài mỹ từ nữa cho nó hoành , tất cả những thông tin trên đối với tớ chẳng hề có ấn tượng gì vì nó quen thuộc quá, nó tồn tại như đương nhiên phải thế, chẳng thể khác được.
Với tớ, mắm đương nhiên phải là mắm cá quẩn Cát Hải, mắm nơi khác tớ không thấy vào, cá Song hẳn ngon nhất là ở Cát Bà, mực khô Cát Bà chỉ to tầm bàn tay nhưng dày mình đậm đà thơm lừng ngọt lịm, Tu hài chỉ Cát Bà mới có, mật ong cho con là mật hốc đá Cát Bà, Tắc kè ngâm rượu cho ông cụ cũng phải là từ đó, món dê mà trống yêu thích cũng là dê núi đá Cát Bà....
Có quá cực đoan không khi tớ là người Hải Phòng?
Một năm tớ tới đó vài lần, hè có đông có, mỗi mùa mỗi niềm yêu riêng, từ lần đầu tiên tới Cát Bà đầu năm 90, phải đi nhờ thuyền gỗ của ngư dân đến Cát Hải, đi đò sang Phù Long rồi nhồi cùng gà vịt sau chiếc Uoat rung bần bật vượt rừng quốc gia để chui qua hầm sang Cát Cò, trèo núi tới Cát Tiên mất 7, 8 tiếng đồng hồ, các bãi biển đẹp như mơ mà chỉ có ta với ta, xuống nước tắm cá bơi quẩn quanh chân, xoè tay cũng lùa được vài ba chú đến bây giờ, đi tàu cao tốc mất 1h, đi Hoàng Long tốn 2h, người len như nêm cối chật ních các khách sạn nhà hàng mà lúc nào cũng thấy say mê cả.
Nhớ lần vác bánh mỳ chui rừng gặp suối trong veo từ hang chảy ra, cả bọn nhào xuống bơi rồi mới nhớ ra mình chỉ có bộ quần áo duy nhất, lần hai đứa xài sang vác hẳn con gà vào động Trung Trang xuyên qua núi hú hét như voọc rồi tuột xuống rừng vải nằm dài ngắm trời núi dể rồi ngủ quên bị kiến nó khênh. Rồi lần thấy mất hút Audioman71, tìm mãi thấy chàng bù xù từ lùm cây chui ra, gặng mãi chàng mới thỏ thẻ rằng: Chàng rình hoàng hôn trên biển.
Tấm ảnh đó chắc vẫn treo chứ Au71? Nơi tình yêu lên tiếng mà.
Và bữa gần đây là bữa đi câu mà sản phẩm chỉ đủ nấu một nồi thuyền chài, báo hại cho lũ mái già tham ăn phải nhẩy vào bè "câu trộm" nào tôm nào ghẹ.
Ôi chao, một thời vô tư và sung sướng!
Làm hàng tí chứ bây giờ vẫn thấy sung sướng như thường.
Cứ một thời gian ngồi văn phòng, đứng lên ngồi xuống trong phạm vi 5m2 thấy mình sao mà ục ịch, nhân dịp công ty có công chuyện ngoài đảo, tớ chộp ngay cớ để đi Cát Bà.
Như thường lệ là: Em đi với. Đi làm giề? Thì hỗ trợ chị công chuyện. Đới, có em út thế hỏi sao tớ không hư.
Nhưng Hội Làng Cá đông đặc người, chả lẽ ra nhìn người, đi câu thì trời đổi gió mùa, bọn kia chịu đâu được sóng. Thôi thì tớ quyết, đi Việt Hải- xã cuối cùng của đảo rồi trek qua rừng khoảng 20 km gì đó cho toát mồ hôi, thanh lọc cơ thể.
Thế là chúng ta đi.
Là điểm đến của quý khách mọi miền, mọi quốc gia...blah blah.
Để tớ tìm thêm vài mỹ từ nữa cho nó hoành , tất cả những thông tin trên đối với tớ chẳng hề có ấn tượng gì vì nó quen thuộc quá, nó tồn tại như đương nhiên phải thế, chẳng thể khác được.
Với tớ, mắm đương nhiên phải là mắm cá quẩn Cát Hải, mắm nơi khác tớ không thấy vào, cá Song hẳn ngon nhất là ở Cát Bà, mực khô Cát Bà chỉ to tầm bàn tay nhưng dày mình đậm đà thơm lừng ngọt lịm, Tu hài chỉ Cát Bà mới có, mật ong cho con là mật hốc đá Cát Bà, Tắc kè ngâm rượu cho ông cụ cũng phải là từ đó, món dê mà trống yêu thích cũng là dê núi đá Cát Bà....
Có quá cực đoan không khi tớ là người Hải Phòng?
Một năm tớ tới đó vài lần, hè có đông có, mỗi mùa mỗi niềm yêu riêng, từ lần đầu tiên tới Cát Bà đầu năm 90, phải đi nhờ thuyền gỗ của ngư dân đến Cát Hải, đi đò sang Phù Long rồi nhồi cùng gà vịt sau chiếc Uoat rung bần bật vượt rừng quốc gia để chui qua hầm sang Cát Cò, trèo núi tới Cát Tiên mất 7, 8 tiếng đồng hồ, các bãi biển đẹp như mơ mà chỉ có ta với ta, xuống nước tắm cá bơi quẩn quanh chân, xoè tay cũng lùa được vài ba chú đến bây giờ, đi tàu cao tốc mất 1h, đi Hoàng Long tốn 2h, người len như nêm cối chật ních các khách sạn nhà hàng mà lúc nào cũng thấy say mê cả.
Nhớ lần vác bánh mỳ chui rừng gặp suối trong veo từ hang chảy ra, cả bọn nhào xuống bơi rồi mới nhớ ra mình chỉ có bộ quần áo duy nhất, lần hai đứa xài sang vác hẳn con gà vào động Trung Trang xuyên qua núi hú hét như voọc rồi tuột xuống rừng vải nằm dài ngắm trời núi dể rồi ngủ quên bị kiến nó khênh. Rồi lần thấy mất hút Audioman71, tìm mãi thấy chàng bù xù từ lùm cây chui ra, gặng mãi chàng mới thỏ thẻ rằng: Chàng rình hoàng hôn trên biển.
Tấm ảnh đó chắc vẫn treo chứ Au71? Nơi tình yêu lên tiếng mà.
Và bữa gần đây là bữa đi câu mà sản phẩm chỉ đủ nấu một nồi thuyền chài, báo hại cho lũ mái già tham ăn phải nhẩy vào bè "câu trộm" nào tôm nào ghẹ.
Ôi chao, một thời vô tư và sung sướng!
Làm hàng tí chứ bây giờ vẫn thấy sung sướng như thường.
Cứ một thời gian ngồi văn phòng, đứng lên ngồi xuống trong phạm vi 5m2 thấy mình sao mà ục ịch, nhân dịp công ty có công chuyện ngoài đảo, tớ chộp ngay cớ để đi Cát Bà.
Như thường lệ là: Em đi với. Đi làm giề? Thì hỗ trợ chị công chuyện. Đới, có em út thế hỏi sao tớ không hư.
Nhưng Hội Làng Cá đông đặc người, chả lẽ ra nhìn người, đi câu thì trời đổi gió mùa, bọn kia chịu đâu được sóng. Thôi thì tớ quyết, đi Việt Hải- xã cuối cùng của đảo rồi trek qua rừng khoảng 20 km gì đó cho toát mồ hôi, thanh lọc cơ thể.
Thế là chúng ta đi.