• Đăng ký nhanh... Đăng nhập bằng Facebook

đà nẵng - một khoảng nhớ...

lanhuong

Member
Mình đã vào Đà Nẵng nhiều lần nhưng chưa lần nào có thời gian để đi thăm thú mọi nơi. Lần này mình quyết định vào trong đó một chuyến không vương vấn những công việc khác. 6h xe bắt đầu chuyển bánh từ bến xe Giáp Bát. Cảm giác thế nào nhỉ? hình như chẳng có cảm giác gì đặc biệt thì phải, chỉ thấy hơi lo lắng vì lần đầu đi xe ôtô với cả một chặng đường dài như vậy. hix giỏi quá!

8h xe dừng lại ở Hà Nam ăn tối. Thức ăn cũng tạm được nhưng món canh chua của quán cơm này thì mình đặc biệt thích. Nó làm mình nhớ đến món canh chua mà mình được ăn trong Cần Thơ (chẹp, chẹp thèm quá!), tuy nhiên cơm thì không ngon lắm (dĩ nhiên roài, vì gạo của nó vốn không ngon mà!)

8h45 lên xe, đang nằm nhắn tin tán chuyện với mí em ở nhà thì phía dưới cuối xe bỗng ồn lên náo nhiệt. Mấy người ngồi đầu xe nhổm dậy ngó xuống phía dưới xem có chuyện gì, hai phụ xe đang gà gật cũng tỉnh dậy chạy xuống xem xét tình hình. Một giọng nói nam còn trẻ vang lên, đầy thanh minh.

- Em đang nghe nhạc thì ông này cứ với tay đòi cái điện thoại của em

- Nghe cái đ. gì mà nghe, điếc cả tai của tau, ném mẹ nó đi giờ...

Tiếng phụ xe làu nhàu:

- Thằng chả này uống rượu nhiều quá làm bậy làm bạ, thôi đi ông, không thì xuống xe cho tui nhờ!

Tiếng ồn dịu lại, một khoảng lặng bình yên!

Bỗng, huỵch, huỵch... một bóng người đàn ông xù xì lăn đùng xuống lối đi ngay cạnh chỗ mình nằm. Choáng! mùi rượu, mùi mồ hôi nồng sặc lên mũi thật khó thở. Ôi, trời ơi! chết mất! mình phải làm gì chứ? cứ "nằm cạnh" thế này được mãi sao? khó chịu đến vô cùng. Đang trong lúc "lí bí" thì mình thông minh quá ấy cơ. Mình phục mình thật đấy :D! Nhìn ngay ra cái anh chàng to béo nằm xéo chỗ đối diện mình nằm. Anh này mắc cái tội hay liếc sang mình (chẳng biết liếc sang mình hay liếc cô nào đằng sau mình nữa ) liếc sang mình thì cũng phải trả giá chứ? mình thẽ thọt, giọng cố hết sức ngọt ngào:

- Anh ơi, anh có thể đổi chỗ cho em được không ạ?

- !!!! cười mủm mỉm. Không nói gì.

- Anh đổi cho em đi, em thấy không được thoải mái, anh đổi cho em nhé?

Nghe giọng nói tha thiết, anh chàng béo bự lom khom đứng dậy đổi chỗ cho mình. Anh ta đã to cao lại béo, nhìn anh ta nằm vào chỗ của mình thật là thương quá (mà chỗ cũ của anh ta cũng có to hơn chỗ của mình đâu? cái giường nào cũng đồng hạng, rộng chừng 50 phân) hix, xem kìa, chân dài quá nên phải giơ lên thật cao, người to quá nên nhìn giống như bị ép xuống. Mình áy náy quá, vào mục nhắn tin trong điện thoại viết vài dòng cảm ơn rồi đưa cho anh ta đọc.

Anh ta giơ lên rồi giơ xuống, (hình như mắt kém thì phải!) đọc rồi, anh ta nháy luôn số điện thoại của mình sang điện thoại của anh ta. Màn làm quen ấn tượng bắt đầu (ông này cũng thông minh phết nhỉ? chứng tỏ vừa nãy đích thị là liếc mình roài ).

Anh chàng béo bự tự giới thiệu tên là Hải. Học cao học ngoài Hà Nội, đang trên đường về nhà nghỉ hè. Chuyện qua chuyện lại, khoảng 11h anh chàng béo buồn ngủ và bắt đầu ngủ, cả xe bắt đầu ngủ theo anh chàng béo, còn mình thì không ngủ được, ngó ra ngoài khoảng trời sáng lờ mờ, trăng cuối tháng nhỏ như vệt chỉ mỏng treo lơ lửng trên trời.

2h sáng, xe dừng lại cho mọi người xuống đi WC. Ai tìm được chỗ nào khuất ở hai bên rệ đường thì ngồi xuống. Chẳng ai bảo ai, nhưng tự giác chia thành hai bên rệ đường. Bên trái, đi qua đường là nữ, còn ngay cạnh xe là con trai. Mình thấy cũng liều thật, thấy hơi sợ, nhỡ có con gì thì sao? vừa xong thì giật mình đến thột, một cái bóng đen to, lù lù trồi dậy ngay phía trước mặt. Trời ạ, cứ tưởng chỗ này chỉ có... mình thôi, ai dè còn có một bà nữa. Hú vía!

Suốt chặng đường đi, do không quen chỗ ngủ nên thỉnh thoảng mình lại tỉnh giấc. Nhìn ra khoảng trời tối om, tự dưng mong được nhìn thấy có con ma nào đang lang thang trên đường thì thích thật, không biết khi nhìn thấy nó thì cảm giác của mình thế nào nhỉ? sợ? thích thú? nhưng cho đến cuối cuộc hành trình trong đêm, mình vẫn không nhìn thấy con ma nào, mặc dù cũng đi qua một số nghĩa địa.

(còn nữa...)
 
Top